Trong nội môn Vô Minh Thần Tông, Đệ Cửu Vực.
Trong thạch thất, mười hai này trôi qua trong chớp mắt.
Mặt nước trong hồ thuốc khổng lồ sóng sánh lấp lánh, dần trở nên trong suốt.
Linh khí gần như hóa thành sương mù dày đặc, không ngừng cuộn trào, tụ lại trên người thiếu nữ trong hồ, thấm vào làn da của nàng.
Pháp trận hấp thụ linh khí không ngừng.
Quá trình tái tạo linh căn không thể có người ở bên cạnh quấy nhiễu, Tô Chước đã ghi nhớ quy trình trong lòng từ lâu, thêm nữa nhờ sự chuẩn bị chu đáo nên không gặp phải bất kỳ sự cố nào.
Nhìn linh căn của mình từ từ khôi phục thành hình, đối với nàng, những thứ này cũng không thể gọi là đau đớn.
Nàng không thể tự do cử động, chỉ có thể phân tâm nhìn những thứ khác.
Là truyền thừa, Thái Cổ Thù Tiên quyết trong quá trình nàng tự hủy linh hải cũng không bị ảnh hưởng gì.
Khi Tô Chước đang quan sát nội phủ thì thấy một quả cầu nhỏ lấp lánh trắng như tuyết đang phát ra ánh sáng tại Thần Khuyết.
Có vẻ như trạng thái còn tốt hơn trước kia.
Thật thú vị.
Dược lực không chỉ đang nuôi dưỡng kinh mạch và linh mạch của nàng, mà còn dường như ảnh hưởng đến quả cầu nhỏ ngoại hóa của truyền thừa này.
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói đột ngột vang lên.
"Nhóc con đừng phân tâm! Bào nguyên quy nhất! Thủ thần nội thị!*"
*Ôm giữ nguyên khí, quy về làm một, giữ vững thần thức, quan sát nội thể.
Tô Chước còn tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nhướng mày.
Giọng nói này giống như lồng tiếng trong hoạt hình, vừa mềm mại vừa ngây thơ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc, bản thân là một tên nhóc vậy mà lại dám gọi nàng là nhóc con.
Trong khoảnh khắc nàng ngập ngừng vài giây.
Giọng nói đó đột nhiên trở nên gấp gáp:
"Còn không làm theo! Có phải ngươi bị ngu không vậy!"
Còn chưa kịp lên tiếng, Tô Chước đột nhiên cảm thấy một điều bất thường.
Giọng nói này thật sự không phải cố ý trêu chọc nàng.
Là đã đoán trước được thời khắc quan trọng sẽ đến.
Linh căn là nền tảng của việc tu luyện linh hải, rất quan trọng, nhưng thực tế, sự tồn tại của chúng trong thế giới thực rất nhỏ bé, gần như khiến người khác không thể nhận ra hình dáng sắc thái.
Linh căn của Tô Chước chỉ còn sót lại một khí tức yếu ớt, tất cả đều nhờ vào dược lực dẫn dắt sinh ra từ hư vô, đến thời khắc cuối cùng mới tích tiểu thành đại, có thể trao linh.
Thời điểm phải dựa vào vận may đã đến.
Vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm túc hơn một chút, không ngờ quy trình lại nhanh hơn nhiều so với những gì ghi trong sách như vậy.
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh đó nói với chút hài lòng: Chính là như vậy.
Giọng trẻ con lập tức im bặt, nghe có vẻ giống như đang bắt chước người lớn nói chuyện, có chút không đáng tin:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!