Chương 44: Thánh Địa Hi Hòa sẽ cử người tới chứ?

Sau khi trở về núi, Tô Chước ngâm mình trong nước thuốc vừa xem Kiếm Phổ vừa ngẩn người, thời gian ngâm nước thuốc kết thúc, nàng đã ngủ gà ngủ gật, bắt đầu nằm mơ rồi.

Trong mơ đột nhiên nghĩ tới ba viên Trường Sinh đan, nàng bỗng chốc mở trừng mắt, lồm cồm bò dậy.

Ba vạn linh thạch cao cấp!

Nếu nàng thắng thì chẳng khác nào giúp sư phụ tiết kiệm một khoản tiền lớn!

Chưa kể hạng nhất còn có cơ hội vào trong viện bảo tàng… bảo khố của tông môn với giá không đồng.

Là mua sắm không đồng đó!

Thần hồn Tô Chước có hơi lâng lâng, nhưng dưới sự kích thích như vậy, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.

Cả sư môn chỉ có Thất sư huynh là người có tu vi gần với nàng nhất, Tô Chước sửa soạn lại bản thân, dựa theo ánh trăng bước vào trong sân viện rộng lớn, gọi lão Thất.

Ngủ gì mà ngủ, dậy luyện công đi!

Nếu là những sư huynh khác, giờ này hẳn đang tu luyện, nhưng với Thất sư huynh mà nói, đây vẫn là lúc ăn khuya.

Không lâu sau, một thiếu niên ngự kiếm đáp xuống.

Thất sư huynh! Tô Chước nhìn về phía thanh niên có dáng vẻ thư sinh đứng sau hắn:

"Tam sư huynh, huynh cũng tới à?"

Ngu Hồng Vũ:

"Hai người luyện đi, ta đến xem trận pháp."

Tô Chước: Được ạ.

Tam sư huynh có một chút ám ảnh đối với trận pháp mà hắn bố trí, hắn có thiên phú kinh người về linh trận, tốc độ tiến cảnh cực nhanh, nhìn thấy trận pháp mình bố trí từ một năm trước là lại lộ ra biểu cảm

"cụ già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại"*.

(*Cảm giác kiểu:

"Trời ạ, sao hồi đó mình có thể làm ra thứ này? Thật khó chịu, muốn sửa lại ngay lập tức!")

Ống tay áo của hắn khẽ động, Thạch trận trong sân viện hiện hình, xếp rải rác ở xung quanh.

Lúc thanh niên quan sát trận pháp hoàn toàn không để ý đến bộ y bào trắng như tuyết của mình, quỳ một gối xuống đất, dùng tay lật gạt Thạch trận, giữa các Thạch trận, từng tia linh khí liên kết với nhau tựa như những sợi tơ sen chưa đứt hẳn, cảnh tượng rất thần kỳ.

Tô Chước tò mò nhìn một lát, Diêm Nguy Nhiên ngồi bên cạnh cũng đứng quan sát như thật, nhổ một cọng cỏ dại bên cạnh Thạch trận.

Đào đất theo sự chỉ đạo của Tam sư huynh, đột nhiên Tô Chước nhớ đến chính sự:

"Thất sư huynh, huynh luyện với muội đi, nếu muội giành hạng nhất sẽ có ba viên Trường Sinh đan đó!"

Diêm Nguy Nhiên đứng dậy nhìn nàng:

"Sao lại có nhiều vậy, ở đâu ra?"

Sao lại có nhiều người bị lừa thế này?

Ngu Hồng Vũ cũng bị thu hút chú ý sang:

"Ồ? Năm nay tông môn hào phóng thế sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!