Chương 3: Tô đại tiểu thư thật lòng nghĩ cho thánh địa!

Cùng lúc đó, đám người phàm hóng chuyện trên đại điển đều ngây người.

Người phàm bình thường muốn gặp tu tiên giả đã khó, huống chi là đại năng tu vi cao ngút trời.

Lâm Hư Cảnh ở các thế gia bình thường đều là lão tổ, bế quan một lần là mấy trăm năm, rất nhiều hậu bối cả đời còn chưa chắc đã gặp được, chứ đừng nói đến người phàm không liên quan.

Bọn họ vốn chỉ muốn đến đại điển kiểm tra của Thánh Địa Hi Hòa cho đủ số, không ngờ lại được gặp tận hai vị.

Dù không được chọn thì cũng có thể về làng khoe khoang kiến thức của mình, kiếm chác lớn.

Đại trưởng lão vừa nói xong.

Thu Vũ Miên Miên

Lạc Thương Sơn nghe vậy chỉ khẽ nheo mắt:

"Không liên quan đến ngươi, bảo Tông Nguyên Vũ ra đây gặp ta."

Tông Nguyên Vũ chính là thánh chủ đương nhiệm của Thánh Địa Hi Hòa.

Vẻ mặt đại trưởng lão cứng đờ, cố giữ bình tĩnh:

"Thánh chủ đang bế quan tĩnh tu, Lạc đạo hữu có chuyện gì quan trọng sao?"

Lạc Thương Sơn không chút khách khí nói tiếp:

"Ta đã đến tận cửa rồi mà hắn ta còn trốn được sao? Đã tạo hóa khi nào rồi?"

Chuyện này mà còn nhịn được chắc là c.h.ế. t rồi.

Tô Chước cúi mặt, có chút xấu hổ thay cho Thánh Địa Hi Hòa nhưng vẫn cố nhịn. Không hiểu sao nàng cảm thấy có một ánh mắt uy nghiêm đang quan sát mình, ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt dò xét của Lạc Thương Sơn.

Mặt đại trưởng lão tối sầm, bế quan tĩnh tu đúng là cách nhiều tông môn dùng để che giấu việc đại năng tạo hóa, nhưng Thánh Địa Hi Hòa có rất nhiều lão tổ tu vi thâm hậu trấn giữ, không đến mức phải làm vậy.

Chỉ có thể nói Lạc Thương Sơn vốn dĩ không ưa gì thánh chủ.

Lão ta hối hận vì đã ra mặt quá sớm, đáng lẽ nên để thánh chủ tự mình ra mặt giải quyết mới phải.

Nếu không xuất hiện, Tông Nguyên Vũ thật sự sẽ tạo hóa trước sự chứng kiến của hàng chục vạn người.

Trong hư không cuối cùng cũng vang lên một giọng nói nho nhã, dịu dàng:

"Lạc huynh đến đường đột, xin thứ lỗi cho thánh địa tiếp đón không chu đáo."

Tông Nguyên Vũ hiện thân, thật bất ngờ, vị thánh chủ này lại là một nam tử dáng vẻ thư sinh, thân hình cao lớn, nụ cười hiền hòa.

Lạc Thương Sơn cười lạnh một tiếng:

"Tiếp đón chu đáo lắm, nếu không phải ngươi phái người ám toán, thì sao ta đến trễ được đây?"

"Lạc huynh nói vậy bất công quá."

Hắn ta không hề lộ sơ hở, chẳng ai nhận ra mấy khắc trước hắn ta còn đang tốn sức sửa chữa kết giới trận pháp bị phi thuyền đ.â. m hỏng, vì thế mới đến muộn.

Hắn ta biết rõ, Lạc Thương Sơn cố ý dùng phi thuyền là để làm mình mất mặt.

Đây là sự cố chưa từng có trong đại điển khảo thí, có lẽ đến cả thái thượng hay trưởng lão bế quan lâu năm cũng sẽ bị kinh động.

Hai vị lão tổ nhìn nhau cười khẩy nhưng trong lòng lại hận đối phương đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!