Chương 29: Bảo muội cố gắng, không phải để muội làm yêu thú!

Lần này, Tô Chước ngã quá chủ động, nhất thời vì muốn tránh va vào vách đá mà nàng đã dồn lực xuống chân rồi đạp mạnh lên vách núi, vừa rời xa vách núi vừa muốn xoay chuyển thế rơi.

Cú đạp mạnh khiến vách đá cứng rắn gần như nứt toác, cũng khiến nàng rời xa vách núi, gần như lơ lửng giữa không trung.

Nhị sư huynh ngự kiếm đến cách nàng ba thước, thấy nàng sẽ không bị thương thì không lập tức đỡ lấy nàng mà muốn xem nàng định xử lý thế nào.

Thực ra Tô Chước không có thêm kế hoạch nào khác, nàng biết chắc chắn mình sẽ không bị ngã chết, vậy nên trước khi sư huynh đến, nàng chỉ cần đừng để mình ngã c.h.ế. t trên vách núi là được.

Cũng đừng biến thành quả bóng lăn xuống.

Phát hiện mình vẫn còn đang ở trên không, chân Tô Chước bủn rủn.

Nhật Nguyệt kiếm trong ngọc bội khẽ ngân lên, hòa cùng tâm niệm của nàng.

Nhưng nàng không triệu hồi kiếm.

Thu Vũ Miên Miên

Bây giờ, trong lòng nàng chỉ có thân pháp.

Thân hình nàng hoàn toàn rơi xuống, tiếng gió lướt qua màng nhĩ, lòng Tô Chước bỗng nhiên tĩnh lặng.

Lần này không được... nàng sẽ tạm gác lại.

Giữa không trung, thân hình nữ hài bỗng nhiên chuyển động khẽ khàng, nàng nhắm mắt, sau đó vận lực, rồi nhẹ nhàng điểm một bước trong hư không như có như không.

Mượn gió giúp sức, đưa ta lên trời xanh!

Không đưa... Không đưa thì ta sẽ rớt xuống mất, van cầu ngươi đừng...

Cách đó không xa, ánh mắt thanh niên đang ngự kiếm khẽ biến đổi, bàn tay vừa định nâng lên cuối cùng cũng hạ xuống.

Thân hình Tô Chước chấn động, nàng bỗng nhiên mở to mắt, tìm được điểm tựa giữa không trung mênh mông, thế rơi đột ngột giảm xuống, nàng tiếp tục hai bước nhẹ, đáp xuống vách núi.

Vội vàng nắm chặt cành cây tùng bách mọc trên vách đá, nàng cúi đầu nhìn xuống, không giẫm phải thứ gì.

Ngước mắt lên nhìn, chuột con trên núi cũng đã chuồn mất.

Mẹ ơi, cao quá!

Nhị sư huynh đứng trên thân kiếm, ung dung vỗ tay, cười nói:

"Chúc mừng tiểu sư muội, thành công nhập môn."

Làm được điều mà rất nhiều Võ Tu không làm được.

Tô Chước vẫn còn hơi ngơ ngác.

Nàng thở dốc:

"Chân... chân mềm nhũn..."

Luyện tập quá sức rồi.

Tối qua không ngủ, sáng sớm luyện Hồn thuật lại hao tổn rất nhiều tinh thần, nàng hoàn toàn hoạt động dựa vào quán tính.

Nhị sư huynh khẽ cười, đưa tay túm lấy cổ áo sau của sư muội, đưa nàng trở về mặt đất.

Chân Tô Chước vừa chạm đất thì suýt chút nữa đã nằm sấp xuống bãi cỏ mềm mại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!