Nghê Truyền Vân hỏi:
"Đại sư huynh, chiếc vòng ngọc này huynh lấy từ đâu vậy?"
Tần Dĩ Luật đáp:
"Lấy trong khố phòng, lai lịch trong sạch."
Ý của hắn rất rõ ràng, truyền thừa này là chính đáng, không phải công pháp tà tu dùng để che mắt người khác, dẫn dụ người đi vào con đường sai trái.
Nghê Truyền Vân cũng hiểu, gật đầu:
"Vậy thì cũng không tệ, nhưng huynh định giải thích với người trong nhà thế nào?"
Truyền thừa rơi vào tay người khác không như linh thạch hay trang sức đơn giản, bởi dù bảo vật có trân quý đến đâu, cũng không thể sánh bằng truyền thừa, một con đường thông thiên đầy hiển hách.
Tần Dĩ Luật nói:
"Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, cần gì phải giải thích? Để trong khố phòng lâu đến mức phủ bụi cũng chưa chắc có người dùng."
Lý lẽ thực ra rất đơn giản, bảo vật trước khi nhập khố đã qua tay không biết bao nhiêu người, gốc gác sớm đã được điều tra rõ ràng.
Chiếc vòng ngọc này, ở trong tay người khác thì chỉ là một món trang sức trữ vật kiêm linh khí bình thường, chỉ có vào tay Tô Chước mới là truyền thừa.
Nhưng không phải ai cũng có thể nghĩ thoáng như vậy, như phàm nhân thường nói,
"tiền tài có thể lay động lòng người", một món bảo vật như thế đặt trước mặt tu sĩ, dù không dùng được cũng đủ để khơi dậy lòng tham.
Tô Chước bị thái độ tùy ý như thể đang bàn về tối nay ăn gì của các sư huynh làm cho sửng sốt.
Nhị sư huynh lại quay sang nàng:
"Được rồi, tiểu sư muội, muội cũng đừng nghĩ nhiều, cứ chuyên tâm tu luyện là được. Nhưng về đao pháp, có thể luyện hay không thì đợi hỏi ý kiến sư phụ đã, bây giờ muội cứ theo Đại sư huynh học Hồn thuật theo kế hoạch trước đi."
Tô Chước chớp mắt, cất đao pháp lại: Vâng.
Nghê Truyền Vân liếc nhìn Đại sư huynh, ra sức ám chỉ hắn nên nói gì đó.
Tần Dĩ Luật thờ ơ quay lại nhìn hắn, giả vờ không hiểu ánh mắt kia.
Ngoài những lời cần thiết ra thì cái gì Đại sư huynh cũng lười nói.
Những lời quan trọng, nếu có người nói hộ hắn, bản thân hắn cũng chẳng buồn mở miệng.
Nhị sư huynh đành phải dặn dò tiếp:
"Chuyện 'truyền thừa' này, tốt nhất đừng nói với người ngoài, với các sư huynh khác cũng đừng nhắc đến, càng ít người biết càng tốt. Trong sư môn sẽ không có ai ngấp nghé mơ tưởng, nhưng nếu lời đồn truyền ra ngoài, khó mà đảm bảo không có kẻ xấu dòm ngó."
Sư môn tuy đơn giản, nhưng trong tông môn thì loại người nào cũng có, cá lớn nuốt cá bé, g.i.ế. c người đoạt bảo chẳng phải chuyện hiếm.
Đương nhiên Tô Chước hiểu rõ điều này, nàng ngoan ngoãn gật đầu:
"Sư huynh, muội biết rồi."
Ừm. Nhị sư huynh hài lòng xoa đầu nàng rồi rời đi.
Trong lòng Tô Chước cảm thấy có chút phức tạp.
Nhiều người nói các sư huynh của nàng là tiểu nhân thực thụ, nhưng nàng lại cho rằng họ mới thực sự là những người khẳng khái hào sảng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!