Chương 16: Hù chết cả mặt trăng

"Nếu con đã quyết tâm thì hãy thu hồi Ô Diệp Kim Ti trên người đi, tiếp tục mặc cũng không có ích gì."

Lạc Thương Sơn nói.

Tô Chước gật đầu: Vâng.

Trước đó nàng cũng đã chú ý tới áo giáp mình mặc trên người, hộ giáp lục phẩm, lực phòng hộ kinh người, đây là pháp bảo mà rất nhiều trưởng lão ngoại môn đều khó có được, nếu mang ra đấu giá chắc chắn sẽ có rất nhiều tông môn trả giá cao để giành lấy.

Đây là đồ vật trân quý nhất trên người nàng, lúc trước nàng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ sư phụ nói mặc cái này không có ích gì mới khiến nàng nghiêm túc suy nghĩ lại.

Lạc Thương Sơn thấy nàng không biết nguyên do thì bình tĩnh giải thích:

"Ô Diệp Kim Ti có tính chất cứng rắn, thuộc tính rất mạnh, tu tiên giả cấp thấp mặc sẽ có tác dụng tạm thời đè nén nội thương."

"Thông thường tu tiên giả đi rèn luyện ở nơi nguy hiểm thì mới sử dụng, hơn nữa không thể mặc lâu dài, nếu không vết thương nhẹ bị giữ lại trong cơ thể, rất dễ tích thương thành tật."

Trong lòng Tô Chước cả kinh, chẳng trách Lạc Thương Sơn lại nói linh mạch của nàng bị tổn hại nghiêm trọng như vậy nhưng nàng vẫn không cảm nhận được.

Tô gia đưa cho nàng đồ vật đắt như thế chắc chắn có nguyên nhân.

Lúc rời khỏi chủ phong, Thất sư huynh bỗng xuất hiện từ chỗ nào không biết.

Đi thôi. Hắn nói.

Vâng.

Tô Chước mới gật đầu được một nửa đã bị hắn xách lên, nháy mắt đã bay đến vùng núi tiếp giáp.

Lạc Thương Sơn đứng trên đỉnh núi, rõ ràng không nhìn bọn họ nhưng khóe miệng lại co rút.

Thì ra hắn dạy tiểu đồ đệ ngự kiếm là vô ích à?

Bay khỏi chủ phong, Diêm Nguy Nhiên liếc mắt nhìn tiểu sư muội vẫn yên ôn không sao cả, trong lòng có chút thổn thức.

"Sư phụ chỉ điểm muội lâu như vậy, rốt cuộc là dạy cái gì vậy?"

Tô Chước hơi xấu hổ:

"Không có gì cả, chỉ để muội diễn luyện lại kiếm kỹ đã học mà thôi."

Diêm Nguy Nhiên hâm mộ:

"Sư phụ hài lòng về muội như vậy à."

Bình thường sau khi bọn họ được sư phụ chỉ điểm xong, còn có thể bò ra ngoài đã là không tệ rồi.

Đâu giống tiểu sư muội, vui vẻ hớn hở.

May mà hắn chuồn nhanh, nếu bị so sánh với tiểu sư muội, chắc sư phụ sẽ đánh hắn càng ác hơn.

Tô Chước lúng túng mỉm cười:

"Sư phụ nói muội luyện rất khá, sau này đừng luyện nữa."

Nhất là đừng luyện trước mặt người ngoài, miễn cho hắn mất mặt.

Để các sư huynh dạy dỗ đàng hoàng rồi đi gặp hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!