Thi Niệm cảm giác mình chỉ hôn mê một lúc, có mấy giây ngắn ngủi, song khi ý thức của cô lần nữa trở về, xung quanh đã không còn là nhà chính thành Tây, trên trần nhà trắng xóa gắn một vòng cái giá treo bình truyền nước, cô phát giác ra nơi mình đang nằm hẳn là bệnh viện.
Quay đầu sang, rèm cửa phòng bệnh kéo lên một góc, Quan Minh hai tay đút túi quần, đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, bóng dáng cô quạnh tĩnh mịch.
Thi Niệm gọi anh một tiếng: Anh Sênh.
Người anh khẽ nhúc nhích, mấy bước đã trở về bên giường bệnh, cúi xuống sờ lên trán cô:
"Cảm thấy thế nào rồi?"
Thi Niệm trả lời: Khá tốt.
Vừa định chống người ngồi dậy, nhưng Quan Minh ấn vai cô xuống:
"Nằm ngoan, có đói không?"
Lúc này Thi Niệm mới phát hiện cổ áo sơ mi của Quan Minh buông lỏng ra, đôi mắt vằn vện tơ máu, cô hé miệng hỏi:
"Sao em lại ngất xỉu?"
Quan Minh kéo cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống trước giường bệnh, yên lặng mấy giây mới nói:
"Em bị hơi thiếu máu."
Thi Niệm chớp chớp mắt quay đầu nhìn lên trần nhà Ồ một tiếng, tự lẩm bẩm:
"Chả trách gần đây em cứ luôn cảm thấy hơi choáng váng."
Quan Minh dịu dàng vén mấy sợi tóc vương trên trán cô:
"Không sao, chúng ta từ từ điều chỉnh."
Thi Niệm gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn anh hỏi:
"Vậy sau khi em té xỉu, ánh đưa em tới bệnh viện sao? Không kinh động đến người nhà anh chứ? Thành Đông bên kia nói thế nào?"
Quan Minh nói bâng quơ:
"Quan Thương Lịch thiếu chút nữa đã đánh nhau với một tên vệ sĩ bên kia, người nhà anh đều rất tức giận."
Thi Niệm vừa nghe, đưa tay cầm lấy tay Quan Minh, nói với anh:
"Anh có bảo bọn họ đừng làm quá không? Người thành Đông có đến tìm anh không?"
Quan Minh cảm giác được tay cô lạnh như băng, trở tay ủ tay cô trong lòng bàn tay mình, nhiệt độ của anh truyền tới đầu ngón tay cô, đau lòng áp tay cô lên má, nói với cô:
"Đã nằm trên giường bệnh còn bận tâm, cứ tưởng là em với bà ta có xung đột gì đó."
Thi Niệm khẽ lắc đầu:
"Em biết anh nhìn trúng tập đoàn Phi La, mọi mặt của nó đều thỏa mãn tiêu chuẩn điều kiện của anh với đối tượng nâng đỡ, doanh nghiệp trong nước như vậy không nhiều, chỉ tiếc người điều hành cái xí nghiệp này không dễ hợp tác lắm."
"Vậy đây chính là món quà em tặng anh à?"
Thi Niệm yếu ớt nói: "Trước đây anh dạy em là nếu không nắm chắc trăm phần trăm, thì không nên đập nồi dìm thuyền, để chờ đợi cơ hội trăm phần trăm này, chúng ta đã chờ bảy năm.
Lúc trước em ném lá bài này ra không có bất kỳ bọt tăm gì, khi đó trong doanh nghiệp thành Đông có địa vị chủ đạo tuyệt đối, không phải em tùy tiện lấy ra một chứng cớ là có thể rung chuyển, hiện tại tình hình bất đồng, tập đoàn Phi La phe phái phân tán đã lâu, bọn họ bất mãn với sách lược lãnh đạo của Quan Hiển Trĩ, khổ nỗi không có đường lối mới, em chẳng qua là ở bên cạnh thổi thêm một trận gió, danh tiếng của thành Đông nghiêng ngả sắp đổ sẽ không vực dậy được nữa, đây là một điểm đột phá để lòng bọn họ tan rã, một khi phòng tuyến bị công phá, áp lực không ngừng sẽ ập lên đầu bọn họ.
Binh chưa chiến đã hàng, chẳng phải quá tốt hay sao, đến lúc thu lưới rồi, con cá lớn này anh có hài lòng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!