Bầu không khí vốn đang vui vẻ, vì câu nói của Quan Thương Hải mà im bặt lại, Thi Niệm đã nghĩ đến gần đây bên phía thành Đông nhất định sẽ tìm tới, chẳng qua là không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chọn đúng ngày Quan Minh chính thức dẫn cô về nhà.
Trên mặt Quan Minh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ quay sang nói với Thi Niệm:
"Anh đi xem sao, em cứ chơi đi."
Thi Niệm lại đứng lên, cái gai này đã găm trong lòng cô quá lâu, đã đến lúc nhổ nó ra rồi, cô nói với Quan Minh: Cùng đi xem xem.
Quan Thương Hải khuyên nhủ:
"Cứ để chúng tôi đi ứng phó là được."
Quan Minh nhìn Thi Niệm, dắt tay cô, nói:
"Muốn đi thì đi, không có gì phải sợ, nơi này là thành Tây, ở nhà mình còn có thể để người khác tùy ý làm loạn sao? Đi thôi."
Quan Thương Hải không nói gì nữa, mấy người Quan Thương Lịch cũng đứng cả lên, không đánh bài nữa, khí thế hùng hổ đi ra nhà chính.
Ông Quan cùng mấy cô chú của Quan Minh cũng từ trên lầu đi xuống, lúc này phòng khách nhà chính thành Tây ngồi đầy người, thành Đông bên kia ngoài mẹ của Quan Viễn Tranh, mấy trưởng bối cũng đều đến, vừa ngồi xuống nói mấy câu đã thể hiện rõ ý đồ.
Ông Quan đương nhiên biết dụng ý đối phương tới, lần này Quan Hiển Trĩ – cha của Quan Viễn Tranh xảy ra chuyện không nhỏ, thành Đông tràn ngập nguy cơ, lần này tới chẳng qua là hy vọng bọn họ bên này có thể giúp một tay, ông Quan tỉnh bơ trấn an mấy câu, nói:
"Chuyện này tôi đã nghe nói rồi, bây giờ nhà chúng ta đều do thằng ba làm chủ, tình huống bên ngoài ta cũng không rõ lắm, vẫn phải chờ nó tới."
Đang nói chuyện thì Quan Minh mặc áo choàng dài sậm màu phẳng phiu bước vào phòng, Thi Niệm đi bên cạnh anh, bọn họ vừa bước vào phòng thì tiếng trò chuyện đã ngưng bặt, tất cả ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người bọn họ, Thi Niệm đưa mắt nhìn mẹ Quan Viễn Tranh, bà ta nhìn thấy Thi Niệm, trong mắt đầy lạnh lẽo, Thi Niệm cũng không đổi sắc mặt nhìn lại bà.
Quan Minh ngồi xuống cạnh ông Quan, Thi Niệm đứng một bên, chú ba bên thành Đông chào hỏi Quan Minh một tiếng, Quan Minh hờ hững gật đầu.
Hôm nay Thi Niệm lấy danh nghĩa vị hôn thê của Quan Minh chính thức tới cửa, gặp phải tình cảnh người thành Đông đến thăm khó xử thế này, sắc mặt người thành Tây đều không mấy tốt đẹp, không biết có phải đối phương cố ý chọn đúng ngày này tìm đến soi mói hay không.
Người bên chú ba còn khéo đưa đẩy, nói ra mấy câu viễn cảnh tương lai với Quan Minh, Quan Minh không để vào tai, thản nhiên hỏi ngược lại một câu:
"Vậy các vị muốn tôi giúp thế nào?"
Chú ba của thành Đông nói:
"Chuyện này gặp phải chút ý kiến trái chiều với một số thành viên hội đồng quản trị, bất đắc dĩ mới phải chuyển bộ phận nghiệp vụ đi, bây giờ bộ phận nghiệp vụ kia quả thật đã ngừng vận hành."
Quan Minh rũ mắt hỏi:
"Ban đầu các người chưa từng thu được lợi ích gì từ bộ phận kia nghiệp vụ kia?"
Người thành Đông toàn bộ rơi vào yên lặng, Quan Minh cười nhạt:
"Các người không chỉ lấy được lợi ích, hơn nữa còn là lợi ích khổng lồ, chuyện bây giờ vỡ lở như vậy, cho tôi lý do, tại sao tôi phải giúp các người?"
Mấy người đàn ông thành Đông sắc mặt đều trở nên căng thẳng, mặc dù thái độ Quan Minh coi như ôn hòa, nhưng ý trong lời nói đã quá rõ ràng, lúc này còn cùng anh kéo quan hệ hai nhà khó tránh khỏi có chút không đúng lúc.
Không ngờ mẹ Quan Viễn Tranh xen vào một câu:
"Hôm nay nhà bên này đến đông đủ, tôi cũng muốn nói chút chuyện ngoài lề, năm đó lúc Thi Niệm còn ở thành Đông chúng tôi, Quan Minh cậu chạy tới nhà chúng tôi, nói với tôi và cha của Viễn Tranh chuyện đưa Thi Niệm ra nước ngoài, lúc đó cậu đã nói như thế nào?"
Bà ta quét mắt sang Quan Thương Hải đứng bên cạnh Quan Minh, nói tiếp:
"Chúng tôi đã tin cậu, bây giờ cậu lại đưa người từng là con dâu tôi về nhà, chuyện này, có phải cậu đuối lý hay không?"
Ông Quan nhắm hai mắt tựa vào ghế, vuốt ve cây gậy ngọc trong tay, sắc mặt Quan Minh lạnh xuống, bà Quan vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Nếu như các người muốn có một lời giải thích cho chuyện này, ngay trước mặt người hai bên nhà họ Quan tôi cũng nói một lời, hôm nay Tiểu Niệm bước vào cửa thành Tây chúng tôi thì chính là người nhà họ Quan, tôi không chấp nhận bất kỳ người nào lôi chuyện quá khứ của con bé ra nói, sau này ai còn nhắc lại chuyện này, chính là gây chuyện với người thành Tây.
"Thi Niệm cúi đầu, lời nghe vào tai, khóe mắt hơi nóng lên, chú ba bên thành Đông vội vàng đứng ra giảng hòa:"Tình hình của anh cả tôi bây giờ các vị cũng biết, tuổi đã cao còn phải chịu khổ, chị dâu cũng là vì sốt ruột, không ai muốn nhắc lại chuyện cũ, chuyện đã qua cũng qua rồi, nếu không phải có mối giao tình nhiều năm của hai nhà, chúng tôi cũng sẽ không tới cửa, Quan Minh à, chuyện này tôi thay mặt thành Đông nói chuyện với cậu, chuyện hao hụt tiền quỹ này quả thực rất cấp bách, chỉ cần giúp chúng tôi vượt qua ải này, những chuyện khác đều dễ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!