Chương 50: (Vô Đề)

Sở dĩ mặt Quan Minh biến sắc khi nhìn thấy dấu vết trên ga giường là vì anh đột nhiên nhận ra, Thi Niệm và Quan Viễn Tranh thậm chí cũng không phải là vợ chồng thực sự, nếu như lúc đầu anh không kéo cô ra khỏi căn nhà đó, thì một cô gái trẻ như vậy lại biến thành nạn nhân hy sinh vì lợi ích thương mại, bị chôn vùi cả thanh xuân sau cánh cửa sâu kia như một góa phụ, điều này đối với bất kỳ người con gái nào mà nói cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Biết được người con gái của mình bị người ta lừa gạt ức hiếp như vậy, Quan Minh đương nhiên không vui vẻ chút nào.

Khi anh nói với Thi Niệm

"sau này có anh Sênh yêu thương em", Thi Niệm đã muốn bật khóc ngay khi nghe thấy câu nói đó của anh, mọi cảm xúc dồn nén trong tim nhưng muốn trào ra bên ngoài, sau khi đến New York mặc dù cô đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, cũng đã quen biết được rất nhiều bạn bè, nhưng khoảng thời gian trong quá khứ đó cô vẫn luôn giấu kín trong lòng mình, không dám nói với bất kì ai.

Nhưng mà cái dằm trong tim này dù sao cũng là một phần trong cuộc sống của cô, nó giống như một vũng bùn trên con đường phía trước của cô, mỗi lần nhớ lại cô lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.

Cho đến giờ phút này, cô mới chia sẻ bí mật này cho người mà cô tin tưởng nhất, cô cảm thấy giống như có người san sẻ bớt gánh nặng của tảng đá trong lòng cô, cả người cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Quan Minh nhìn thấy tâm trạng cô thay đổi thất thường, thì leo lên giường, ôm Thi Niệm vào lòng mình rồi nhẹ nhàng nói:

"Lúc nãy thật sự anh không biết là em chưa có kinh nghiệm đối với việc này, anh không… không làm em bị ám ảnh chứ?"

Thi Niệm đã ngừng khóc rồi, trên lông mi vẫn còn vương vài giọt nước mắt, cô làu bàu nói:

"Trong nhóm bạn bè ở New York, thỉnh thoảng khi trò chuyện với nhau cũng có nhắc tới mấy chuyện này, em còn tưởng chuyện này rất thoải mái nữa…"

Quan Minh nghe thấy thế thì bật cười, cười xong lại có chút ảo não, anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi nói:

"Lần sau nhất định anh sẽ nhẹ nhàng, cho em hưởng thụ thật tốt."

Hai chữ lần sau anh đã từng nói với cô rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ có lần này khi nghe thấy hai chữ lần sau thì tim Thi Niệm lại đập nhanh hơn, cô không dám nhìn vào anh, khi cô nhớ đến ánh mắt say sưa lúc nãy của Quan Minh thì cô gần như chết chìm trong ánh mắt đó của anh, cô cho rằng bản thân đã từng nhìn thấy dáng vẻ mê hoặc lòng người của anh nhưng cho đến bây giờ cô mới biết, bộ dạng khi yêu của anh mới là khiến người ta hồn xiêu phách lạc nhất.

Thậm chí cô còn có một ý tưởng vô cùng hoang đường, nếu như cái cô Phương Bồi Niệm kia thật sự có chung sống với Quan Minh thì có lẽ sẽ không tố cáo anh lên tòa án được, một người đàn ông như anh, chu đáo ấm áp, tinh tế tỉ mỉ, tướng mạo xuất chúng, có học thức, có nội tâm, lại không cổ hủ, thậm chí còn tình cảm hơn nhiều người đàn ông khác nữa, nếu như anh muốn một cô gái đi theo mình, căn bản không cần ép buộc thì cũng có hàng đống người cam tâm tình nguyện đi theo.

Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên nói với anh:

"Ga giường dơ rồi… Em đi dọn dẹp một chút…"

Quan Minh ôm lấy cô không cho cô động đậy: Không cần em dọn.

Tiện tay anh kéo chiếc chăn che đi bờ vai đang lộ ra của cô, giọng nói mang theo sự yêu chiều:

"Sau này đi theo anh Sênh, em chỉ cần hưởng hạnh phúc, các công việc bẩn thỉu không cần em đụng tay vào."

Thi Niệm đột nhiên cảm thấy trong tim tràn đầy mật ngọt, như muốn chực trào ra ngoài, chưa từng có người nào chiều chuộng cô như vậy, ngay cả khi cha mẹ cô còn sống, cũng không nuông chiều cô nhiều như vậy.

Thi Niệm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi anh:

"Em có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Quan Minh không ngừng hạ xuống, lo lắng ừm? một tiếng.

"Ngay lúc mà anh điều tra ra cô gái giúp anh trong ngõ hẻm lúc trước chính là em, thì anh có tâm trạng gì?"

Kì thực cô luôn muốn hỏi anh, hỏi anh xem năm đó khi cô rời khỏi California trở về nước thì có phải anh cũng đã quên cô rồi không.

Nhưng đợi cả nửa ngày, anh cũng không lên tiếng, còn tay anh ngược lại không hề dừng lại, Thi Niệm dù sao cũng mới trải qua chuyện đời nên cơ thể rất nhạy cảm, đương nhiên không chống đỡ lại anh được, khẽ kêu lên: Anh Sênh…

Ngay khi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh tràn đầy ý cười, trong ánh mắt mang theo vẻ lười biếng nhưng lại muốn thiêu bỏng người khác, giống như đang cố tình trêu chọc cô, anh chậm rãi nói:

"Tâm trạng sao? Em nghĩ anh nên có tâm trạng như thế nào?"

Thi Niệm cúi đầu xuống nói:

"Không biết, lúc đầu anh chỉ xem em như đứa con nít."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!