Chương 5: (Vô Đề)

Tới tận bây giờ cô hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra trong đêm nay, Thi Niệm vẫn cảm thấy mơ hồ, lại càng thấp thỏm và khó hiểu.

Chờ đợi là một loại dày vò, ngoại trừ dày vò đó là làn hơi lạnh lẽo, dù đã mở máy sưởi vẫn cảm thấy gian phòng rất lạnh lẽo.

Hai tiếng trôi qua, vẫn không có người tới, cô nghĩ có nên lên giường nằm một lúc không, nhưng lại sợ vị kia đột nhiên đến tìm, nhìn thấy mình đang ngủ lại không thỏa đáng.

Cứ như vậy chống đỡ đến mười một giờ, đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, hai tiếng đập cửa ngắn ngủi.

Thi Niệm cẩn thận đeo khăn che mặt lên, đi tới mở cửa phòng, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy cậu chủ Quan Minh của thành Tây, phía sau anh là người vừa rồi dẫn cô tới.

Quan Minh không mặc áo khoác, trên người vẫn là chiếc áo sơmi đen tuyền, chỉ là lúc này hai nút trên cùng đều được mở bung, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, nhưng ánh mắt anh không giống như nhuốm men say, anh đứng ở cửa phòng, như một quý ông ga lăng hỏi cô một câu:

"Có tiện đi vào không?"

Có tiện đi vào không?

Có trời mới biết Thi Niệm đã đợi anh cả đêm, vậy mà anh còn khách sáo hỏi mình có tiện hay không? Đây không phải biết rõ còn cố mà hỏi sao?

Thi Niệm nghiêng người qua một bên để anh bước vào phòng, Quan Minh bước vào, người đi theo kia vẫn đứng bên ngoài canh cửa, đưa tay đóng cửa lại cho bọn họ.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, sau khi thuyền ra khơi Thi Niệm nhìn ra bên ngoài thấy ánh đèn đã mờ đi, lúc này cũng không tiếp tục giảm độ sáng nữa.

Quan Minh sau khi bước vào liếc mắt đánh giá căn phòng, sau đó nói với cô:

"Có việc xã giao không thể không đi, chờ lâu không?"

Dường như anh đang giải thích nguyên nhân mình đến muộn, thật ra… Anh cũng không cần giải thích với cô cái gì, nói như vậy lại giống như cô giận dỗi vì anh đã tới muộn.

Thi Niệm nghĩ hành trình tối nay anh cũng đã sắp xếp từ trước, lại phải đi tiệc tối từ thiện cổ vũ cho nhà bên thành Đông, ngồi một lúc lại chạy tới thành phố Lâm lên thuyền tham gia xã giao, mà cô, cũng chỉ là một nốt nhạc đệm ngoài ý muốn.

Nhưng câu nói vừa rồi của anh, khiến oán hận chờ đợi một đêm của Thi Niệm đột nhiên biến mất, trách không được Đinh Linh nói anh là một kẻ không tầm thường, nói chuyện cũng có nghệ thuật, khiến người khác dễ dàng có ấn tượng tốt.

Lúc này tầm mắt của anh rơi xuống trên người Thi Niệm, như đang đánh giá cách cô ăn mặc, chỉ như tùy ý, nhưng mà Thi Niệm vẫn có thể cảm nhận được hơi thở áp bách từ một quá trình mài dũa trên người anh.

Nếu như lần gặp mặt đầu tiên cảm thấy kinh ngạc vì ngũ quan của anh rất giống Quan Viễn Tranh, bây giờ Thi Niệm mới cảm nhận được một cách rõ ràng, hai người có khí chất hoàn toàn khác biệt, trên người Quan Viễn Tranh không có loại cảm giác áp bách này, có thể nói người đàn ông trước mặt này càng giống một bản cổ thư không thể hiểu thấu, lúc anh nhìn, mình hoàn toàn không đoán được anh đang suy nghĩ gì, bước kế tiếp sẽ như thế nào?

Trong không gian khép kín như thế, Thi Niệm bị một người đàn ông có thân phận đặc biệt như thế này đánh giá, loại cảm giác này khiến cô luống cuống mất tự nhiên, cô khẽ nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?"

Ánh mắt Quan Minh vẫn rơi trên người cô, dường như anh đang phân biệt cái gì đó, Thi Niệm vô cùng mất tự nhiên khép chặt hai tay ở bên hông, lúc này Quan Minh mới phát hiện cái kim băng bị giấu dưới lớp vải, chắc là không chỉ có một cái, nhưng bị khéo léo giấu kín, nếu như không phải động tác theo bản năng của cô, anh cũng không tìm ra sơ hở gì.

Khóe miệng Quan Minh đột nhiên nhếch lên cười khẽ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói:

"Trang phục này là cô là vừa mới thay à?"

Thi Niệm hai tay ôm lấy ngực cảm thấy không biết phải làm sao, vừa rồi tình huống khẩn cấp, ban đầu cô mặc một bộ váy dài rất giống áo tang, dễ gây chú ý, cho nên dùng vải vóc sẵn có thay đổi lại kiểu dáng, phong cách hoàn toàn trái ngược với bộ trang phục cũ mới không khiến người khác chú ý tới cô.

Bởi vậy vừa rồi gặp vị này, tay chân cô cũng được che kín, mái tóc cũng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ như một cô gái ngoan ngoãn, lúc này xương quai xanh, hai chân đều bị lộ ở bên ngoài, mặc dù thoạt nhìn giống như được thiết kế, nhưng dù sao cũng chỉ một mảnh vải ngắn, đường cong cơ thể bị anh nhìn không sót chỗ nào, cảm thấy thật xấu hổ.

Quan Minh bước tới gần cô một bước, dường như cũng cảm thấy hứng thú với tấm khăn trên mặt cô, ghé sát vào nhìn hỏi:

"Khăn che mặt cũng là mới làm?"

Thi Niệm bị anh nhìn thấu, chỉ có thể gật gật đầu.

Lúc này Quan Minh mới nhận ra cô gái trước mặt này vải vóc mặc trên người chỉ dùng kim băng cố định, cũng không chắc chắn, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt kéo giãn khoảng cách với cô, thuận miệng nói:

"Phản ứng rất linh hoạt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!