Chương 44: (Vô Đề)

Bọn họ ăn hotdog, lại uống đồ uống, xem một buổi biểu diễn đường phố, còn đi dạo chợ Giáng sinh, buổi chiều Quan Minh mang Thi Niệm đi nhà hàng Serendipity 3, nhà hàng trong huyền thoại chỉ phục vụ cho những người giàu có, tờ Daily Mail từng đưa tin, ở đây có sandwich và hamburger đắt tiền nhất thế giới, họ đã từng bán một cái hamburger với giá hai ngàn đô.

Nhưng còn chưa đi vào Thi Niệm đã bị hai hàng người đồ sộ ở cửa ra vào dọa lùi bước rồi, cô kéo Quan Minh hỏi anh:

"Nhất định phải xếp hàng sao?"

Quan Minh làm động tác suỵt với cô, sau đó nắm tay cô đi qua một bên, chỉ chốc lát một nhân viên phục vụ đã đi ra tiếp đãi bọn họ, trực tiếp đưa bọn họ lên một góc trên tầng 2, tuy rằng người bên trong vẫn rất nhiều, rất nhiều người đến đây check in vì món sandwich mà Beyonce yêu thích nhất và bộ phim Duyên phận trời đã định trước, may mắn bọn có một chỗ ngồi chỉ có bọn họ.

Quan Minh kêu cô nếm thử món sô cô la nóng đông lạnh ở đây, sau khi ăn một miếng Thi Niệm nhìn qua anh cảm động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt, cô nhớ mùi vị này, rất nhiều năm trước ở San Francisco ăn cũng là mùi vị này, tuy rằng nếu bảo cô nói thì cô nói không nên lời, nhưng vị giác kích thích trí nhớ, như thể mở ra đoạn kí ức mơ mơ hồ hồ kia.

Cô không ngờ tới buổi sáng lúc xem phim thuận miệng nói một câu, Quan Minh thật sự có thể ở New York tìm được cho cô mùi vị gần như giống nhau.

Cô dịch ghế tới gần Quan Minh, chống cằm nghiêm túc nói với anh:

"Anh Sênh, anh không thể như vậy, thật đó, như vậy sau khi anh rời đi em một mình sẽ sống không được."

Quan Minh nhéo cằm của cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo tia sáng của anh quét vào mắt cô:

"Vậy thì đi cùng anh."

Có hai giây như vậy, Thi Niệm cảm giác trái tim của mình chìm vào trong đồng tử của anh, cô thiếu chút nữa đầu nóng lên nhận lời anh, dù là chân trời góc biển, núi đao biển lửa, cô đều muốn đi cùng anh, nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng cỗ xúc động không thể khống chế này, cô chỉ là thu cằm lại cười cười.

Đây là lần duy nhất trong ngày hôm nay bọn họ đề cập đến tương lai của hai người, có điều nó giống như chỉ là đang thử dò xét, lại không hẹn mà cùng bỏ qua đề tài này.

Lúc chạng vạng bọn họ từ công viên đi ra, có xe tới đón bọn họ, Thi Niệm giờ mới phát hiện Ngô Pháp ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nghĩ rằng anh ta đến cùng Quan Minh, chẳng qua là hai ngày hôm nay không đến làm phiền bọn họ.

Thi Niệm tiễn Quan Minh ra sân bay, lúc xuống xe Quan Minh buông tay Thi Niệm ra một lát, tay cô lại trở nên lạnh ngắt, lần này họ tìm được chỗ ngồi xuống, Quan Minh nắm tay của cô lắc đầu giữ trong lòng bàn tay xoa bóp, đột nhiên nói:

"Tấm thẻ trước kia anh đưa cho em, có từng xem qua số tiền trong đó chưa?"

"Lúc trước có xem qua."

Đó là tấm thẻ trước khi cô xuất ngoại đi học Quan Minh nhét cho cô, lúc vừa tới New York cô đích thực có xem qua, bên trong có một triệu đô, hai năm đầu cô có từng đụng vào số tiền bên trong, cô không biết Quan Minh lúc đầu đã đàm phán với thành Đông như thế, tóm lại từ sau khi cô rời khỏi thành Đông, bên kia cũng chưa từng liên hệ với cô, còn về việc chi phí cô ra nước ngoài hầu như đều là Quan Minh gánh chịu.

Khi đó cô muốn tham gia vào một số vòng xã giao, phí tài liệu học tập cũng rất đắt, thuê nhà sinh hoạt đều cần dùng tiền, vì vậy về sau cô phát hiện cứ cách một đoạn thời gian sẽ có một khoản tiền được gửi vào chiếc thẻ đó, tóm lại là chưa bao giờ hết tiền, từ đầu đến cuối đều duy trì con số kia.

Quan Minh nói với cô:

"Chắc là đã có một khoản thời gian chưa xem rồi đúng không?"

Thi Niệm thực sự đã nửa năm chưa xem cái thẻ kia rồi, nửa năm cuối năm thứ hai cô bắt đầu đi thực tập, sau khi dần dần có một ít con đường kiếm tiền, cô sẽ gửi tiền kiếm được vào đó, bao gồm về sau làm việc kiếm được tiền cô cũng vẫn cứ như vậy, lúc ấy cô nghĩ rằng nếu như về sau Quan Minh ở trong nước lập gia đình, hoặc là cuộc sống của bọn họ không còn qua lại với nhau, cô phải lấp đủ số tiền kia sau đó trả thẻ lại cho anh, không thể nợ anh một ân tình lớn như thế được.

Vì vậy nửa năm trước sau khi lấp đủ số tiền trong thẻ, cô cũng chưa kiểm tra lại lần nào nữa.

Quan Minh vỗ vỗ mu bàn tay cô nói với cô: "Sau khi trở về dành chút thời gian xem xem, những kế hoạch tiếp theo của em cần dùng đến tiền, sau này đừng khách sáo với anh Sênh nữa, những thứ anh cho, em cứ lấy, phải học được cách lợi dụng hết thảy tài nguyên tay có thể vươn tới, để cho bước tiến của mình lớn hơn, huống chi anh Sênh cũng không phải người ngoài, con đường em đang đi không chỉ là đường của riêng em, mà là con đường chung của chúng ta, nếu như có thể dùng tiền rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, vậy thì cứ tận lực dùng."

Thi Niệm cúi đầu, cách đó không xa là những hành khách chuẩn bị làm thủ tục ký gửi hành lý, âm thanh nói chuyện ồn ào, thỉnh thoảng còn có tiếng bánh xe hành lý kéo trên mặt đất đan xen với nhau.

Nhưng giọng nói độc nhất vô nhị của người đàn ông bên cạnh cô lại rơi vào lòng cô, tối hôm qua thời khắc ý loạn tình mê như vậy, cô nghĩ anh sẽ không nghe cô nói, nhưng mà đến giờ phút này cô mới biết được anh đã nghe thấy rồi, về việc cô muốn làm, và cả kế hoạch tiếp theo của cô anh đều nghe thấy rồi, không chỉ nghe thấy, mà còn cho cô sự ủng hộ lớn nhất.

Trái tim Thi Niệm mềm nhũn ra, trở tay giữ chặt anh, Quan Minh nâng tay cô lên đặt ở bên môi hôn rồi lại hôn nói với cô: "Anh đi nhé, tin tức trong nước em đừng xem nữa, người khác truyền tin tức gì cũng đừng nghe, anh vừa tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, có một số đối tác cũ không nhất định sẽ trung thành với anh, tình cảnh hiện tại của anh Sênh không tốt lắm, loạn trong giặc ngoài, khó tránh khỏi sẽ có người thừa dịp loạn gây rắc rối, chúng ta cách xa nhau, những tin tức kia em khó phân biệt thật giả, xem cũng chỉ phiền lòng."

Thi Niệm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập lo lắng, Quan Minh từ trước đến nay trên thương trường luôn ứng phó tự nhiên, có thể nói những lời này với cô, trong lòng Thi Niệm mơ hồ có loại cảm giác, chỉ sợ thế cục mà Quan Minh lần này phải đối mặt khi về nước sẽ không đơn giản như vậy, địa bàn kinh doanh của thành Tây lớn như vậy, trong đó thế lực khắp nơi nhất định sẽ tranh thủ lúc Quan Minh tiếp nhận gia nghiệp rục rịch nổi dậy, bây giờ lại đang trong tình trạng giằng co với thành Đông bên kia, cộng thêm anh làm kinh doanh lâu năm như vậy, bên ngoài hoặc ít hoặc nhiều sẽ có những kẻ ở trong tối nhìn anh chằm chằm như hổ đói, Thi Niệm chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

Cô lo lắng hỏi:

"Nhưng mà nếu em không quan tâm những tin tức kia, ngay cả việc anh sống có tốt không em cũng không biết."

Quan Minh cười ôm cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!