Chương 42: (Vô Đề)

Sau khi cơm nước xong, Quan Minh lấy một túi hạt óc chó từ bên ngoài vào, Thi Niệm cảm thấy anh giống như đang làm ảo thuật, hỏi anh ở đâu ra.

Anh nói ông chủ người Trung Quốc vừa rồi cho anh, rồi anh kéo ghế ngồi trước bàn gấp để bóc vỏ hạt óc chó, hạt óc chó rất cứng, không dễ bóc, Thi Niệm nhìn thôi cũng tốn sức, chớ nói chi là động tay.

Cô thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình và Quan Minh có thể yên lặng mà ở bên nhau như vậy, không ai đến làm phiền bọn họ, cũng không có điện thoại quấy rầy, một buổi tối yên tĩnh ở nơi đất khách quê người, ngoài cửa sổ băng tuyết ngập trời, trong phòng thì an nhàn ấm cúng.

Trong tay anh nắm giữ chuỗi kinh doanh đồ sộ, có thể hô mưa gọi gió ở nhiều sản nghiệp, giờ này đang ngồi bắt chéo đôi chân dài, hết sức chuyên chú bóc vỏ hạt óc chó, Thi Niệm nhìn nhìn không hiểu sao lại muốn cười, nếu cho đối tác kinh doanh thấy bộ dạng cuộc sống thảnh thơi này của anh Quan, khẳng định họ sẽ được mở rộng tầm mắt, nhưng bộ dáng này của anh chỉ có mình có thể trông thấy, loại cảm giác hạnh phúc này tự nhiên nảy sinh.

Lần đó, lúc Quan Minh nói với cô chuyện hãy ở bên nhau, cô thực sự không thể tưởng tượng được yêu anh thì sẽ như thế nào, anh bận rộn như vậy, trong lòng đều là việc lớn, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tình yêu nam nữ đằm thắm với cô, cô không tưởng tượng ra sẽ là tình cảnh như thế nào, mà bây giờ cái tình cảnh ngay ở trước mắt cô, cô thật sự tin câu nói kia của Quan Thương Hải, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, không có gì là làm không được.

Thi Niệm ôm đầu gối nhìn anh một lúc rồi nói với anh:

"Đối tượng kết hôn kia của anh, em từng gặp qua."

Quan Minh nhướng mắt liếc cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu bóc quả óc chó.

Thi Niệm nói tiếp:

"Nhưng chỉ gặp một lần, lúc ở tang lễ của Quan Viễn Tranh, nếu không phải có người bên cạnh ngăn cản, em cảm giác cô ta đã vọt tới trên trước bia mộ rồi, khi ấy em thấy cô ta khóc thành như vậy cũng ngơ ngác, bản thân cũng quên cả khóc, hình như… Anh em bọn họ tình cảm rất tốt."

Quan Minh vẫn không có nói chuyện, Thi Niệm nghiêng đầu hỏi anh:

"Anh không tò mò sao?"

Lúc này Quan Minh mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi lại cô: Anh nên tò mò sao?

"Vậy chuyện này phải làm sao?"

Quan Minh đưa cho cô một nắm hạt đã bóc vỏ, hờ hững trả lời: "Anh không muốn, thì không ai có thể ép được anh, chỉ là phải cân nhắc đến tầng quan hệ kia của cha anh, anh cũng không thể mới tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình từ tay ông ấy lại lập tức trở mặt với ông ấy được, về mặt đạo nghĩa thì không thể chấp nhận được, cũng phải cân nhắc đến các ảnh hưởng từ bên ngoài.

Muốn muốn phá bỏ hoàn toàn suy nghĩ của cha anh, thì phải làm cho ông ấy hiểu được, quấn việc kinh doanh và tình cảm với thành Đông là việc làm không sáng suốt, về sau anh cũng sẽ từng bước rút việc kinh doanh khỏi thành Đông, nhưng cái này cần có thời gian để sắp xếp.

"Nói đến đây, Quan Minh ngẩng đầu nhìn qua Thi Niệm:"Chỉ là em ở đây, anh không yên tâm.

"Thi Niệm ném hạt nhỏ vào miệng nở nụ cười nói:"Có gì mà không yên tâm chứ, lúc trước em đã chuẩn bị tinh thần anh sẽ cùng người khác kết hôn sinh em bé rồi, tình hình hiện tại tốt hơn nhiều so với những gì em nghĩ trước đây, tối thiểu em đã giữ được trái tim của anh Sênh lại rồi.

"Khóe miệng Quan Minh nhếch lên:"Em có cảm thấy ở bên cạnh anh không yên ổn không?Yên ổn, thứ này không thể chỉ dựa vào một mình anh nỗ lực, em cũng sẽ cố gắng.Em cũng sẽ cố gắng?

"Quan Minh cười, hỏi lại một lần. Thi Niệm vẫn nghiêm túc gật gật đầu:"Anh nghĩ, nếu em là phiên bản nữ của Bill Gates, liệu những chuyện vớ vẩn này có còn đáng nhắc tới nữa không?"

Quan Minh nhàn nhã chống hai tay sau đầu dựa vào tủ quần áo phía sau, cười thâm thúy.

Thi Niệm bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô chỉ cảm thấy ấm áp, như thể băng tuyết ngoài cửa sổ không liên quan gì đến cô.

Bọn họ trò chuyện như vậy được một lúc, điện thoại của Thi Niệm vang lên, cuộc họp buổi sáng của Bách Phu Trưởng sắp bắt đầu, New York là buổi tối, trong nước đang là sáng sớm, mỗi tháng tới gần cuối tháng cuộc họp vào sáng sớm đều là phân tích thị trường, vì vậy Thi Niệm sẽ không vắng mặt.

Khi nhận được thông báo cuộc họp sắp bắt đầu, cô vội vàng nhảy xuống giường, mở tủ tìm một chiếc áo khoác chỉnh tề khoác bên ngoài, sau khi cài cúc xong, cô ngồi vào bàn làm việc trong phòng, bật máy tính lên, điều chỉnh lại góc camera.

Khi chuẩn bị những thứ này làm liền một mạch, dường như cô gái mới vừa rồi còn nằm ỳ trên giường kia, thoáng cái đã biến thành người làm việc chuyên nghiệp.

Quan Minh không phát ra tiếng, dựa vào một bên hứng thú nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.

Mãi đến khi cô ngồi yên ổn, anh mới đứng dậy vài bước đi sau lưng cô xem tài liệu mà cô đã chuẩn bị, Thi Niệm vốn cũng không phát hiện ra cái gì, vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy trong video xuất hiện bóng dáng của Quan Minh thì bị dọa một trận, vội vàng trở người đẩy anh ra:

"Anh, anh lát nữa đừng có đi vào ống kính đấy nhá."

Quan Minh hai tay ôm ngực, một bộ dáng ung dung bình tĩnh:

"Vì sao anh không thể vào ống kính?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!