Khi Quan Minh ra ngoài mua đồ, Thi Niệm thật sự không có tâm tình nào mà đi ngủ, cả người cứ ở trạng thái mơ mộng hưng phấn, cả người nóng bừng lên.
Vì vậy vốn không có sức lực làm gì, thừa dịp Quan Minh đi ra ngoài, dứt khoát dọn dẹp nhà hết một lượt, mấy chục phút sau chuông cửa vang lên, cô nghĩ rằng Quan Minh đã trở về, chạy đi mở cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng ở ngoài cửa lại là Cận Bác Nam, điều này khiến cô hơi ngạc nhiên.
Cận Bác Nam trước tiên ung dung thản nhiên đánh giá cô một phen, mở miệng hỏi câu đầu tiên là: "Em vẫn ổn chứ?"
Thi Niệm có chút sững sờ, không biết anh ta có ý gì: "Tôi bị làm sao?"
Cận Bác Nam sắc mặt có chút ngưng trọng, vừa mở miệng nói: "Anh nghe nói…"
"Ting" một tiếng, cửa thang máy phía sau lại mở ra, Quan Minh bước ra khỏi thang máy với hai túi lớn, khi nhìn thấy Cận Bác Nam đứng ở cửa, thân hình cũng hơi khựng lại, nhưng chỉ chốc lát, biểu hiện đã trở lại bình thường.
Nhưng Cận Bác Nam trông thấy anh xuất hiện ở đây lại có hơi giật mình, còn hỏi một câu: "Tại sao anh lại ở đây?"
Quan Minh nhếch khóe môi như cười như không, tự nhiên đưa cái túi trong tay cho Thi Niệm, nói với anh ta: "Đến thăm Tiểu Niệm sao? Vào trong ngồi một chút đi."
Trong lời mời của anh có một cảm giác nhẹ nhàng tự tại, như thể Cận Bác Nam mới là khách đến tạm thời, mà anh lại là chủ nhà, điều này làm cho sắc mặt Cận Bác Nam hơi biến sắc.
Thi Niệm quay người nhìn bọn họ nói một câu: "Đều vào nhà đi, cứ đứng ở cửa ra vào làm gì vậy?"
Quan Minh vào nhà thuận tay đóng cửa lại, nói với Thi Niệm: "Sợ em đói bụng, không dám đi xa, chỉ mua được pizza và mỳ Ý."
Thi Niệm mở hộp ra và nói với anh: "Cái này là được rồi, chúng ta cũng ăn không hết."
Có tuyết rơi trên vai Quan Minh, anh cởi áo khoác và treo nó sang một bên, đi giúp Thi Niệm, thuận tiện hỏi Cận Bác Nam một câu: "Cậu đã ăn chưa? Chưa ăn thì cùng ăn đi."
Sắc mặt Cận Bác Nam có chút cứng ngắc, cứng rắn trả lời một câu: "Không cần."
Lúc Thi Niệm mở hộp mỳ Ý ra, tay còn dính một ít sốt, Quan Minh mỉm cười với cô, nắm lấy tay cô và lấy khăn giấy ra giúp cô lau sạch sẽ, anh làm mọi chuyện rất tự nhiên, nhưng mà Thi Niệm trong lúc nhất thời có chút chưa thể quen được với mối quan hệ vừa mới thiết lập giữa hai người, huống hồ bên cạnh còn có người ngoài, cô ít nhiều có hơi không được tự nhiên rụt tay lại, Quan Minh cũng buông tay cô ra.
Cận Bác Nam nhìn thấy vậy, trong ánh mắt nổi lên một tầng lửa giận khó có thể ẩn nhẫn, trực tiếp nói với Thi Niệm: "Thuận tiện nói riêng với nhau vài câu không?"
Thi Niệm liếc nhìn Quan Minh một cái, Quan Minh không lên tiếng, cũng không nhìn bọn họ, Thi Niệm chỉ nói với anh: "Anh Sênh, vậy anh cứ ăn trước."
Sau đó liếc mắt nhìn qua phòng bếp, cô không có gan dẫn những người đàn ông khác vào phòng mình dưới ánh mắt của anh Sênh, vẫn là lựa chọn phòng bếp nói chuyện ổn thỏa hơn.
Sau khi vào phòng bếp, Cận Bác Nam tiện tay đóng cửa lại, vội vàng hỏi một câu: "Sao anh ta lại đến đây?"
"Buổi sáng vừa đến đấy, anh là… nghe được cái gì sao?"
Cận Bác Nam có chút khó hiểu nói: "Vừa rồi nghe bạn bè trong giới người Hoa nói đến chuyện này, anh đã vội vàng đến tìm em, nói như vậy em cũng vô cùng rõ ràng rồi sao? Vậy em và anh ta còn dây dưa cùng một chỗ làm gì? Anh ta là người đã có hôn ước, Niệm Niệm, em đừng để bị anh ta lừa."
Thi Niệm cúi đầu nói: "Không đâu, thái độ làm người của anh Sênh tôi biết rất rõ ràng."
Cận Bác Nam nghe xong, cảm thấy lo lắng cho cô, khuyên nhủ: "Điều anh nói tiếp theo không phải vì bản thân anh, coi như là bạn bè quen nhau lâu như vậy, anh cũng không thể không nhắc nhở em một câu, em đang ở New York, anh ta đang ở Trung Quốc, nếu như anh ta thật sự muốn làm chuyện gì đó giấu giếm em, em hoàn toàn không thể làm gì được anh ta, huống hồ, anh cũng đã nghe ngóng qua lịch sử làm giàu của nhà anh ta, cũng không vẻ vang gì cho lắm, anh ta là kiểu người thành thạo lõi đời, tiến thối tự nhiên như vậy em có thể ứng phó nổi không?"
Thi Niệm cau mày trả lời: "Nếu như anh đến chuyến này là vì muốn nói việc này thì không cần thiết đâu."
Cận Bác Nam bị thái độ của Thi Niệm làm cho có chút không thoải mái, anh dứt khoát nói ra toàn bộ: "Vậy em có từng nghĩ qua anh ta có khả năng cưới em không? Gia đình của anh ta có thể đồng ý để em vào cửa sao? Em đi theo anh ta có tương lai sao?"
Thi Niệm đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử của cô đều đang run rẩy, lời nói sắc bén của Cận Bác Nam đã nói ra điều đau đớn nhất trong nội tâm cô, cổ họng cô nghẹn ngào không nói được lời nào.
Cận Bác Nam tiến lại gần cô một bước nói với cô: "Lý trí chút đi Niệm Niệm, em có thể không chọn anh, nhưng anh không muốn nhìn em hãm sâu vào vũng bùn."
Thi Niệm lui về phía sau một bước, cuối cùng kéo giãn khoảng cách với anh ta, nói với anh ta: "Cảm ơn anh đã đặc biệt vì chuyện này tới đây một chuyến, tôi biết mình đang làm cái gì."
Sự bình tĩnh của cô khiến cho Cận Bác Nam sửng sốt, khi họ lại đi ra ngoài, đồ ăn trên bàn vẫn chưa hề động tới, Quan Minh vẫn trầm tĩnh ngồi ở chỗ, lúc có lúc không xoay xoay điện thoại trong tay.
Cận Bác Nam nói với anh: "Anh Quan tới đây vội vàng còn chưa đặt khách sạn đúng không? Tôi sẽ sắp xếp giúp anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!