Chương 40: (Vô Đề)

Sau khi cửa thang máy đóng lại, không khí như đột ngột ngừng lại, Thi Niệm cúi đầu nhìn xuống đôi ủng trên chân mình, dính chút ít tuyết có hơi ướt, vừa rồi bên ngoài tuyết quá sâu, không biết có bị rơi vào trong giày hay không, chân đã quá lạnh không có cảm giác gì rồi.

Quan Minh ở bên cạnh hỏi một câu:

"Bây giờ còn sớm, đi lên có quấy rầy đến bạn cùng phòng của em không?"

Thi Niệm thuận theo lời nói của anh trả lời:

"Không đâu, các cô ấy đều về nhà đón Giáng sinh rồi."

Cô chỉ đang nói ra một sự thật, nhưng sau khi nói xong, cô mới ý thức được không có ai ở nhà, hai người sẽ ở riêng với nhau, bầu không khí trong thang máy đột nhiên trở nên có chút vi diệu, cũng may thang máy lúc này cũng ngừng lại.

Nhắc mới nhớ, nhiều năm trước Quan Minh cũng đã đưa cô về căn hộ của anh ở San Francisco, không ngờ cách mười mấy năm, cô lại giống như vậy dẫn anh về căn hộ ở New York, đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu.

Đây là lần đầu tiên Quan Minh đến nơi cô sống ở New York, không tính là lớn, nhưng dù sao cũng là nơi ở của con gái, rất ấm áp, anh đứng trong phòng khách nhìn một lúc, sau đó hỏi:

"Phòng nào là phòng của em?"

Thi Niệm chỉ một cái:

"Phòng đó, phòng của bạn em có lẽ đã khóa rồi, phòng của em anh tùy tiện xem, em đi đun ít nước."

Quan Minh đại khái muốn xem hoàn cảnh cô sống, trong lúc Thi Niệm đun nước, anh đã đi vào trong phòng của cô.

Hai người bạn cùng phòng của cô không có thói quen uống nước nóng, mọi khi Thi Niệm cũng vì lười nên cũng uống nước chai, nhưng mà anh Sênh đã đến, lại đứng trong trời tuyết một hồi lâu, cô vẫn là giúp anh đun bình nước nóng, pha ly trà cho anh làm ấm thân thể.

Trong lúc đợi nước sôi, đầu óc Thi Niệm choáng váng, là cái loại cảm giác từ thiên đường đến địa ngục, lại đột nhiên bị người khác lôi trở về, sự xuất hiện hiện của Quan Minh đến bây giờ vẫn khiến cho cô có chút không thể tin nổi.

Trong lúc cô đang lơ đễnh, cô đột nhiên chợt nhớ ra nội y vẫn còn treo trên giá treo quần áo trong phòng chưa thu thu dọn, cô sải bước xông ra ngoài chạy vào phòng, Quan Minh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, không biết đang nói cái gì, biểu cảm rất nghiêm túc, anh ray ray mi tâm có vẻ rất mệt mỏi.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, anh quay đầu vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn cô, chiếc áo lót viền ren màu đen được treo trên giá treo đồ bên trái, chỉ cách anh một bước, chiếc áo lót này là do Cố Ương thiết kế, thực sự là quá sexy, nhưng vì mặc thoải mái và khuôn ngực đẹp, vì vậy Thi Niệm khá thích, dù sao thì mặc ở bên trong cũng không ai thấy, nhưng hiển nhiên trong tình huống này, Thi Niệm phải ở dưới cái nhìn chăm chú của Quan Minh đi cất cái áo lót đó thì thật sự quá xấu hổ.

Anh thấy cô vội vã bước vào, dùng ánh mắt hỏi thăm cô làm sao vậy, cô chỉ có thể lắc đầu với anh tỏ vẻ không có việc gì, ra hiệu cho anh cứ tiếp tục.

Vì vậy Quan Minh quay người lại tập trung vào cuộc điện thoại, Thi Niệm lại ở trong phòng hết sờ soạng cái này lại sờ cái khác, cứ như thể ngẫu nhiên sắp xếp bản thảo, sau đó từ từ di chuyển đến bên cạnh giá treo đồ, liếc mắt trông thấy Quan Minh không chú ý đến mình, cô nhanh chóng lấy áo lót ra khỏi móc áo một mạch nhét vào tủ treo quần áo, đợi đến khi cô quay đầu lại trông thấy Quan Minh bên môi ẩn chứa ý cười lướt qua cô, trong khoảnh khắc đó, cô dám khẳng định động tác nhỏ của bản thân không thoát khỏi được ánh mắt của Quan Minh.

Tuy rằng nội tâm quẫn bách, nhưng Thi Niệm chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, quay người lại đỏ mặt chật vật trốn ra khỏi phòng.

Khi cô đang đun nước pha trà, điện thoại di động của Quan Minh liên tục đổ chuông, cuộc này vừa cúp máy cuộc khác lại gọi đến, Thi Niệm có thể tưởng tượng được rằng anh đã bỏ lại một mớ hỗn độn ở trong nước đột nhiên chạy tới New York, bên kia đại khái đã rối loạn rồi, cho nên cô không hối thúc anh, chỉ ở phòng khách yên lặng chờ anh xử lý xong.

Nhiều lần Quan Minh quay đầu lại nhìn cô, sau đó dứt khoát cúp điện thoại, lúc trở lại trực tiếp tắt nguồn ném qua một bên.

Thi Niệm quét mắt, hỏi anh:

"Lúc này tắt máy thì người khác làm sao tìm được anh?"

Quan Minh cầm qua chén trà trong tay cô uống một hớp lớn, trả lại chỗ cũ trả lời:

"Không quản được nữa rồi, trời sập xuống để cho biển cả chống đỡ trước, anh còn có chuyện quan trọng hơn."

Thi Niệm giả vờ không hiểu anh đang nói gì, lại muốn đi lấy ấm nước thêm trà cho anh, nhưng Quan Minh lại đột nhiên giữ cổ tay cô lại, giữ cánh tay cô rồi xoay cả người về phía anh, cô không tránh khỏi cúi gằm mặt không nhìn tới anh, Quan Minh cúi xuống để phù hợp với chiều cao của cô, thanh âm của anh đột nhiên rơi xuống trước mặt cô:

"Khiến em phải chịu ấm ức rồi."

Ngắn ngủn một câu, Thi Niệm nghe xong mắt đã cay cay, nếu nói ấm ức thì quả thực là rất ấm ức, ấm ức đến khiến cô ăn ngủ không ngon, nhưng từ lúc anh xuất hiện ở đây, cô không còn quan tâm đến chuyện ấm ức hay không, tin tức càng xấu cũng không rung động bằng việc anh đã bay hơn 10.000 km xuất hiện trước mắt cô.

Chỉ là khi anh vừa nói ra câu này, Thi Niệm không biết sao đột nhiên lại muốn khóc, cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực không kiểm soát được trào ra.

Quan Minh cúi mắt nhìn chân của cô, nói với cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!