Thời tiết tháng mười một, khi ở bên trong biệt thự không cảm thấy gì, vừa ra ngoài đã cảm nhận được ban đêm lạnh lẽo, Thi Niệm ôm lấy cánh tay, gió thối buốt lạnh.
Khi tiệc tối vừa mới bắt đầu khách mời đi vào được kiểm soát chặt chẽ, nhưng lúc này tiệc đã tàn, khách khứa rời đi không còn bị kiểm soát như trước.
Khoảng cách hơn mười bước, Thi Niệm cũng cho rằng mình có thể thuận lợi đi ra biệt thự, nhưng mà khiến cô không ngờ được là, người đứng ở cửa hông hướng dẫn các xe đậu đỗ chính là một người của nhà họ Quan thành Đông, mặc dù Thi Niệm không biết anh ta tên gì, nhưng người này cao tầm một mét chín, mỗi lần nhà họ Quan có hoạt động gì đều sẽ xuất hiện, Thi Niệm còn nhớ trong tang lễ Quan Viễn Tranh, thiếu chút nữa cô đã bị phóng viên bao vây, lúc ấy người đàn ông này đã giúp cô mở đường.
Cho nên lúc nhìn thấy anh ta Thi Niệm chợt thót tim, cúi đầu không khỏi tăng nhanh bước chân, có lẽ là trang phục của cô khiến cho người khác chú ý, đột nhiên có một bảo vệ vóc dáng bình thường ngăn cô lại, nói:
"Xin chào, ở đây không được phép qua lại."
Câu nói này thành công khiến cho người bên cạnh chú ý, bao gồm cả người đàn ông cao một mét chín kia, Thi Niệm thoáng nhìn thấy anh ta đã liếc nhìn sang bên này, trong đầu ông ông choáng váng, thậm chí trong một giây ngắn ngủi lại tưởng tượng ra tình cảnh lúng túng khi bị anh ta nhìn thấu được thân phận mình.
Vậy mà lúc này cô chỉ có thể kiên trì giải thích:
"Xe của tôi dừng ở bên ngoài, phiền anh châm chước, đỡ mất công tôi phải di vòng lại."
Ngay trong quá trình cô xin xỏ người bảo vệ này, người đàn ông cao to đi tới đây, trong tang lễ của Quan Viễn Tranh, người này đã từng ngồi chung một chiếc xe với cô nhiều lần, cô có thể nhận ra anh ta, đối phương đương nhiên cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra cô, huống chi người đàn ông này vốn xuất thân từ bảo vệ chuyên nghiệp, có khả năng quan sát tốt hơn người thường, lúc anh ta đi về phía cô, Thi Niệm cảm thấy mình xong đời rồi, đang suy nghĩ chút nữa sau khi bị anh ta mang về, mình sẽ giải thích với cha mẹ chồng như thế nào.
Trong giây phút lo lắng căng thẳng, anh ta đã đi tới trước mặt hai người, hỏi một câu: Chuyện gì vậy?
Bảo vệ nói:
"Cô gái này muốn đi ra ngoài từ đây, tôi nói với cô ấy bên này không được phép đi lại."
Sau đó anh ta đưa mắt nhìn lên khuôn mặt Thi Niệm, Thi Niệm cúi đầu nhìn mũi chân, hận không thể chui đầu xuống đất, người bên cạnh còn đang vận chuyển đồ vật, anh ta không nói gì, mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thực ra Thi Niệm đã đoán được người trước mặt chắc hẳn đã nhận ra bản thân, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, anh ta sẽ không bắt mình kéo khăn che mặt xuống trước mặt nhiều người như vậy, nhưng có lẽ sẽ tự mình áp giải cô đi.
Nhưng mà một giây sau đột nhiên cô nghe thấy một câu: Để cô ấy đi qua đi.
Thi Niệm ngẩng đầu không thể tin nhìn người đàn ông cường tráng cao một mét chín kia, người kia đã thu tầm mắt lại không nhìn cô nữa, đi tới một bên ngồi xổm xuống ném mấy cái rương chặn cửa lên xe hàng, xem như chuyển cho cô một vị trí.
Bảo vệ bên cạnh thấy thế cũng không tiếp tục làm khó Thi Niệm, có thể nhìn ra được anh ta là người nhà họ Quan ở thành Đông, người làm việc ở nơi này đều rất nghe lời anh ta nói.
Thi Niệm không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng nói cảm ơn rồi nhanh chân xuyên qua đống đồ lộn xộn đi ra ngoài, bên ngoài cửa hông là một con đường trống trải, không có người nào, có hai hàng xe đang đậu.
Khoảnh khắc Thi Niệm bước ra cửa biệt thự, ánh trăng thưa thớt rơi rụng trên đỉnh đầu cô, cô khẽ ngước mắt, gió nhẹ thổi vào mặt, cỏ cây đều lay động, trong lúc nhất thời cô chợt thấy xao động.
Nhưng rất nhanh cô bắt đầu tập trung tinh thần, tìm kiếm mục tiêu, cô không thể phán đoán được Quan Minh đang ngồi ở trong chiếc xe nào, cũng may không cần cô phán đoán, cô mới đi ra ngoài, chiếc xe đối diện có một người đàn ông đã mở ghế sau chờ cô.
Thi Niệm nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, chạy như bay qua đường đối diện, cô có chút ấn tượng, trên mu bàn tay của người đàn ông có một hình xăm, vừa rồi xuất hiện bên ngoài ghế dài Quan Minh ngồi, chắc hẳn là người bên cạnh anh.
Quả nhiên, Thi Niệm vừa đi qua, người đàn ông kia nói: Cô Thi, mời.
Thi Niệm tưởng rằng Quan Minh ngồi trên xe, không ngờ sau khi cô lên xe, chỗ ngồi phía sau lại không có ai, ngoại trừ cô thì hàng ghế trước chỉ có một người tài xế, người đó cũng không nói chuyện với cô, chỉ ngồi thẳng.
Sau khi người có hình xăm trên mu bàn tay đóng cửa xe cho cô, ngồi vào vị trí ghế lái phụ, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
Thi Niệm hơi kinh ngạc hỏi:
"Xin hỏi… Quan Minh, anh Quan đâu?"
Người có hình xăm trên mu bàn tay mặt không biểu tình nói với cô:
"Ông chủ có việc đi trước, bây giờ chở cô tới."
Thi Niệm ngây ngốc, chở cô tới?
Chở cô tới đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!