Những gì xảy ra ở sân bay đêm đó là quá viển vông đối với Thi Niệm trong một thời gian dài sắp tới.
Cô không thể tin được rằng anh Sênh từ xa xôi ngàn dặm chạy đến chỉ vì gặp mặt cô, muốn một lời ước định với cô, anh hôn cô, hơn nữa còn đề nghị hẹn hò với cô, trước ngày hôm đó, loại chuyện này cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mặc dù trong lòng cô đã có anh, nếu muốn tính đến chuyện hẹn hò, thì anh Sênh chính là lựa chọn cô khát vọng nhất, nhưng cô biết rằng giữa họ cách quá nhiều thứ, cô không thể tưởng tượng được họ lại có thể hẹn hò như những cặp đôi bình thường.
Không nói đến con đường phải đi sau này và các ảnh hưởng từ bên ngoài, chỉ nói khoảng cách giữa hai người bọn họ, cách nhau một Thái Bình Dương, cô mới ở đây tạo ra được một chút danh tiếng, tất cả những nỗ lực trước đây đều vì chờ đợi một ngày như vậy, lúc này cô không thể lựa chọn buông bỏ hết tất cả để trở về nước được, mà đa phần công việc làm ăn của anh Sênh lại ở trong nước, hơn nữa còn sắp tiếp nhận doanh nghiệp của gia tộc, anh là một người đàn ông có trách nhiệm, không thể rũ bỏ trách nhiệm trên vai, vì nữ nhi tình trường cùng cô bỏ trốn.
Cả hai đều có những vai trò cần quản lý, hoàn cảnh riêng và sự phát triển của bản thân, bọn họ đã không còn ở thời kỳ mười tám tuổi, có thể phấn đấu quên mình vì tình yêu, họ có quá nhiều vấn đề thực tế phải suy tính, những vấn đề này tùy tiện lấy một cái đặt ở giữa bọn họ đều là chí mạng.
Cô nghĩ, đây cũng là lý do tại sao anh Sênh trước giờ không nhắc về việc này nhưng bây giờ anh đột nhiên nhắc đến, Thi Niệm không thể tiếp tục tránh né nữa, chỉ là cô thật sự nghĩ không ra, hai người nên yêu nhau như thế nào. Càng nghĩ không ra nếu hẹn hò với anh Sênh sẽ là bộ dáng như thế nào?
Đôi khi đêm đến, nghĩ đến chuyện đó một mình cô cũng xấu hổ vùi mình vào trong chăn, cô không còn là một cô bé mới tốt nghiệp đại học nữa, giờ đây cô đã có cảm giác lo lắng tuổi 30, tâm tính cũng xảy ra những thay đổi lớn.
Duy chỉ có lúc nghĩ đến anh Sênh, nội tâm cô vẫn như một cô bé, sẽ không biết phải làm sao, sẽ ý loạn tình mê, cô nghĩ anh Sênh chính là kiếp nạn của cô, nếu như trong đời nhất định có kiếp nạn này, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, không nghĩ cái gì nữa, chờ lần sau gặp mặt có lẽ tất cả đều đã có đáp án.
Nghĩ như vậy, rất nhanh Thi Niệm lại dồn hết tinh lực vào công việc.
Nhờ sự nổi tiếng của tuần lễ thời trang, danh tiếng của Thi Niệm dần dần được người trong giới biết đến, đoạn thời gian này là thời điểm có nhiều cơ hội nhất trong cuộc đời của Thi Niệm.
Peyton sau khi xem xong buổi biểu diễn của cô, lúc gần đi đã gọi cho cô một cuộc điện thoại, và nói với cô rằng nếu cô muốn đến Milan để phát triển, cô có thể liên hệ với ông.
Mà trong giới thời trang bên Paris, cũng có rất nhiều thương hiệu lớn quen thuộc cũng mở cửa chào đón cô, những cơ hội này đối với Thi Niệm mà nói, hoặc là đối với bất kỳ một nhà thiết kế nào cũng đều có lực hấp dẫn vô cùng lớn, tùy tiện nắm chắc một cái, có lẽ không bao lâu đã có thể hóa thân thành một nhà thiết kế hàng đầu mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Vì vậy mọi người đều đang theo dõi sự lựa chọn của Thi Niệm, rất nhiều người nghĩ cô ở RCM chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, tất nhiên cô sẽ lựa chọn sân khấu lớn hơn, đa số đều cho rằng cô sẽ nghỉ việc ở RCM và đến với kinh đô nghệ thuật Paris, đây mới là con đường sáng suốt nhất.
Nhưng tất cả mọi người đã đoán sai, sau tuần lễ thời trang, cô vẫn quay lại RCM và làm việc chăm chỉ như ngày nào, Klein đã chuẩn bị tinh thần Thi Niệm sẽ đi tìm anh ta nhưng mà cô không hề, cô còn là người đến công ty sớm nhất, gần như là về trễ nhất, công việc nên làm không có thiếu sót, thậm chí năng lực đầu ra của cô cũng đạt đến mức đáng kinh ngạc, không ai có thể tưởng tượng được rằng trong đầu của cô gái Trung Quốc này có bao nhiêu linh cảm thiết kế.
Vì vậy sau đó, RCM đã bố trí hai trợ lý cho cô, về sau lại liên tiếp cho cô thêm mấy người, sau khi Thi Niệm có đội ngũ riêng của mình, cô có thể tiết kiệm thời gian hơn để tập trung vào bản thảo thiết kế và cả công việc nghiên cứu đối với toàn bộ sản nghiệp.
Bản thân việc thiết kế là cái gốc tạo nên chỗ đứng của cô, mà đối với tương lai, cô có dã tâm lớn hơn, vì vậy cô nhất định phải không ngừng học tập nghiên cứu.
Trong suốt quá trình này cô với bên Bách Phu Trưởng trong nước liên hệ càng mật thiết hơn, dưới sự cùng chung nỗ lực của mọi người, Bách Phu Trưởng đã từng bước hình thành một hệ thống quản lý phát triển phù hợp với điều kiện quốc gia và kết hợp với xu hướng công nghiệp quốc tế.
Cuộc sống thường ngày của Thi Niệm nói phong phú cũng phong phú, dù sao cũng là ở trong giới thời trang, những cuộc tụ họp lớn nhỏ không ngừng, có đôi khi nhận những đơn đặt hàng cao cấp, còn có thể tiếp xúc không ít siêu sao, nhưng nói buồn tẻ thì thật ra cũng rất buồn tẻ, hầu hết các mối quan hệ trong giới đều là vì công việc, về đến nhà lại tham gia các cuộc họp từ xa với bên Bách Phu Trưởng.
Mấy năm này ảnh hưởng trực quan nhất chính là biến hóa trên thân thể cô, thể hàn càng nghiệm trọng hơn, từ nhỏ thể chất của của cô đã dễ bị nhiễm lạnh, trước kia khi mẹ vẫn còn, bất kể mùa đông hay là mùa hè cũng không cho cô uống nước lạnh, không cho cô chân trần đi trên sàn nhà, tắm rửa xong nếu như không lập tức lên giường ngủ thì đều phải mang tất.
Sau khi ra nước ngoài, người nước ngoài không quá quan tâm đến những việc này, đi ra ngoài ăn cơm, mùa đông cũng cho thêm đá vào nước cho bạn, ban đầu Thi Niệm cũng để ý lắm, về sau công việc bận rộn, cũng nhập gia tùy tục rồi, nhưng mỗi tháng lại có vài ngày đau bụng đến mức khó chịu.
Còn có thị lực càng ngày càng kém, vốn dĩ không cần đeo kính, gần đây cảm giác thị lực đã hơi ảnh hưởng tới cuộc sống rồi, cho nên cô không thể không dành thời gian đi cắt kính, lúc làm việc phải đeo thêm đôi kính gọng đen, nhìn qua cả người đều trở nên nghiêm túc hơn không ít, đặc biệt là khi họp mà không cười, sẽ tạo cho người khác một cảm giác áp bức vô hình.
Có một lần cô bận công việc, đến 1h sáng mới tham gia cuộc họp với bên Bách Phu Trưởng, ở trong nước đang là thời gian vừa vào giờ làm buổi chiều, vốn cô đang ở đầu này máy tính vừa nghe nội dụng cuộc họp vừa ghi chép, đột nhiên vị giám đốc trong video dừng báo cáo, sau đó tất cả mọi người đều đứng lên, cô ngẩng đầu không hiểu chuyện gì cứ nhìn chằm chằm vào video, không biết xảy ra chuyện gì.
Đỗ Hoán đích thân nhường lại vị trí của mình, bên cạnh có người nói với cô qua video:
"Cô Thi chờ một chút, Quan tổng đến rồi."
Từ khi nghe thấy bốn chữ Quan tổng đến rồi này, ánh mắt của Thi Niệm chưa từng rời khỏi video, mãi cho đến khi bóng dáng của anh xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy anh ngồi ở vị trí ghế đầu, thấy anh chỉnh lại âu phục, thấy anh thong dong ngẩng đầu, lại nhìn anh nhìn cô trong màn hình mở một nụt cười tựa như chỉ có hai người mới có thể hiểu.
Thi Niệm cầm cốc nước bên cạnh lên, dùng hành động uống nước để che giấu nụ cười không kiểm soát được, nghe thấy anh nói:
"Đang khảo sát ở gần đây đột nhiên nhớ tới nên sang đây xem xem, quấy rầy mọi người họp rồi, cứ tiếp tục đi."
Sau đó toàn bộ quá trình họp, Quan Minh hầu như không hề tham gia, về cơ bản anh chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào màn hình video, thỉnh thoảng giả vờ giả vịt nhìn xuống tài liệu.
Nhưng Thi Niệm biết rõ, công việc của anh quá nhiều, chiến lược kinh doanh của Bách Phu Trưởng có lẽ anh rất rõ ràng, nhưng anh chắc chắn không có thời gian để ý đến chi tiết nhỏ trong cuộc họp của họ.
Cho nên cô cực kì nghi ngờ, anh đột nhiên chạy tới tham gia cái cuộc họp này, nhất định là có dụng ý khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!