Chương 33: (Vô Đề)

Thi Niệm không để Quan Thương Hải phải đợi lâu, thay đồ xong thì theo anh ta đến vùng ngoại thành phía đông, sau khi lên xe cô hỏi Thương Hải:

"Có những ai đến đó vậy?"

Quan Thương Hải nói với cô: "Đều là một vài người bạn bọn tôi quen ở đây, đáng nhẽ đã hẹn nhau tụ họp từ năm ngoái rồi, nhưng lại kéo dài đến năm nay, vốn dự định gặp mặt ở LA, Quan Minh vừa hay hôm nay phải quá cảnh ở New York, lại là sinh nhật của anh ấy, để đỡ mất công vòng đi vòng lại, bởi vậy mọi người quyết định gặp nhau ở đây, nghĩ đến cô cũng ở New York, anh ấy bảo tôi đến đón cô cùng đi.

"Thi Niệm đột nhiên chững lại vài giây:"Anh nói hôm nay là sinh nhật anh Sênh sao?

"Quan Thương Hải cười nói:"Đúng vậy, lại già thêm một tuổi.

"Thi Niệm bỗng nhiên im lặng, mấy giây sau, cô mới ngồi thẳng người nói với Quan Thương Hải:"Đi vòng một chút, đến phố người Hoa đi, tôi phải mua quà sinh nhật cho anh Sênh.

"Quan Thương Hải không quan trọng hóa nói:"Không cần đâu, cũng chỉ là cái lý do để mọi người tụ họp thôi, anh ấy không nhận quà đâu, cô khách sáo với anh ấy làm gì chứ?Anh ấy nhận hay không nhận là chuyện của anh ấy, còn tôi vẫn phải tặng, chẳng dễ gì mới gặp mặt, lại còn là sinh nhật anh ấy, tôi không thể đến tay không được."

Quan Thương Hải không cãi lại được cô, đành chuyển hướng đến phố người Hoa, hàng hiệu trong shop ai có tiền đều có thể mua được, cô muốn chọn một món quà độc nhất vô nhị, Thi Niệm đi từng cửa hàng tìm kiếm rất kỹ càng, cứ cảm thấy món đồ nào nhìn vừa mắt thì lại thấy thiếu thiếu gì đó, không xứng với Quan Minh.

Cũng may cuối cùng cô tìm thấy một cửa tiệm chuyên làm quạt tranh, cô hỏi ông chủ rằng có thể tự mình viết lên quạt được hay không?

Ông chủ rất ít khi gặp khách hàng có yêu cầu như vậy, may là ông có thể tự mình làm, cho nên lấy mặt quạt ra cho Thi Niệm chọn, cô chọn loại giấy Tuyên Thành có giá trị nhất, ông chủ chuẩn bị bút mực cho cô, Quan Thương Hải thích thú đứng một bên xem.

Thi Niệm vừa cầm bút lên thì trong đầu đột nhiên trống rỗng, không biết nên vẽ gì, cô nhắm mắt lại tưởng tượng bóng dáng của Quan Minh, nụ cười rạng rỡ của anh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, cô nhớ đến ngày đó, dáng vẻ ung dung của anh đưa cô dạo chơi trên thuyền, không khỏi mỉm cười.

Mở mắt ra, cô đặt bút vẽ một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên sông, đầu thuyền là một người đàn ông cổ đại với ống tay áo phất phơ trong gió đang đứng, trên tay cầm một cây sáo cũ mang phong cách dân tộc Hán lưu truyền ở Giang Nam, gọi là Sênh.

Trên bầu trời xa xa vạch vài nét bút, hiện ra màu da cam lờ mờ, rất khó nói rằng đây rốt cuộc là hoàng hôn, hay là bình minh, tuyệt diệu ở chỗ là nhìn thế nào cũng thấy giống, mấu chốt là ở tâm tình người xem tranh mà thôi.

Ngoại trừ ông chủ trong tiệm và Quan Thương Hải, lần lượt có không ít người dừng chân vây xem, tán thưởng lia lịa.

Thi Niệm dường như dùng hết kỹ xảo hội họa mình học được để vẽ nên bức tranh này, cuối cùng viết lên trên một câu thơ:

"Một khúc anh Sênh tố hương Niệm, Nam vọng kinh châu cố tương phán."

Thoạt đầu nhìn là một câu thơ mang nỗi nhớ quê hương, nhưng cô nghĩ anh Sênh có thể hiểu được.

Mặt còn lại của quạt, cô dùng bút lông viết mười chữ cứng cáp đầy sức sống:

"Ninh vi Bách Phu Trưởng, Thăng tác nhất thư sinh." (Nguyện làm một người trong quân ngũ cống hiến cho đất nước còn hơn là một thư sinh non nớt chỉ biết văn chương.)

Đây là cô đã từng đồng ý với Quan Minh lần tới gặp mặt sẽ nói cho anh biết nguồn gốc của cái tên Bách Phu Trưởng này, cô đã viết lên trên mặt của chiếc quạt rồi.

Sau đó thật cẩn thận đưa bức tranh cho ông chủ hong gió gia công.

Ông chủ nhìn chữ của cô thì cuống quít hỏi cô có phải là nhà thư pháp không? Thi Niệm cưới nói với ông:

"Tôi là một nhà thiết kế, là nhà thiết kế trang phục đến từ Trung Quốc."

Ông chủ rất ngạc nhiên nói:

"Cô nên in bức tranh này lên trang phục."

Thi Niệm suy nghĩ một lúc.

Sau đó khi chọn nan quạt, Thi Niệm chọn ra loại gỗ tử đàn có khắc hoa văn vảy rồng từ trong chỗ vật liệu gỗ, loại gỗ của đế vương, sau khi chọn xong tất cả, cô cảm thấy cuối cùng cũng làm xong một món đồ có thể xứng được với anh Sênh rồi.

Tất nhiên nan quạt mà cô chọn giá cả rất đắt, cô gần như phải bỏ ra hết tất cả tiền tích cóp được, cộng thêm ít tiền lương trong đợt thực tập nữa mới đủ.

Làm xong hết tới khi lên đường thì trời cũng sắp tối rồi, Quan Thương Hải lái xe thẳng về phía đông, trên đường đi Thi Niệm ôm khư khư hộp quà đóng gói xinh đẹp kia, trong lòng bất ổn không yên, Quan Thương Hải còn bảo cô chợp mắt một lúc, nhưng cô nghĩ lát nữa là được gặp lại Quan Minh rồi, nên háo hức không ngủ được.

Cô hỏi dò Quan Thương Hải:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!