Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi Thi Niệm lên xe, Ngô Pháp đã đưa cô tiến vào tỉnh Bắc, lúc trên đường đi, Thi Niệm suy nghĩ thật lâu, cô luôn cảm thấy cha mẹ chồng mình sẽ không dễ dàng đồng ý với Quan Minh thả cô đi như vậy.

Từ nội dung cuộc nói chuyện mà Đinh Linh nghe được ngày hôm đó, ngay từ đầu cha mẹ chồng thật sự không có tỏ thái độ gì, với sự hiểu biết của cô đối với người thành Đông, dù sao cô và Quan Thương Hải cũng không có tiến triển gì, hiện tại chỉ là Quan Thương Hải bên kia đơn phương náo loạn ra chuyện này, bọn họ sẽ không vì thanh danh của một cậu chủ thành Tây mà nhượng bộ gì đó, trong đó hẳn là có chuyện mà cô không biết.

Thi Niệm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Ngô Pháp:

"Lần trước anh Sênh đến thành Đông nói chuyện về việc cho tôi ra nước ngoài, nghe nói ngay từ đầu bọn họ không đồng ý, cho nên anh Sênh rốt cuộc dùng cách gì để cho bọn họ gật đầu vậy?"

Ngô Pháp mím chặt môi, dường như từ khóe mắt liếc nhìn Thi Niệm một cái, nói với cô:

"Chuyện này ông chủ đã giải quyết xong, thì không cần phải lo lắng nữa."

"Làm sao có thể không cần? Tôi sắp phải đi rồi, sau này gặp lại cũng không biết là khi nào, trước khi đi tôi chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện."

Ngô Pháp vẫn không nói gì, Thi Niệm hơi sốt ruột nói:

"Tôi biết anh Sênh có thể sẽ không nói cho tôi biết, nhưng ân tình lớn như vậy, tôi không thể làm bộ như không biết, anh có thể nói thật với tôi không? Tôi sẽ không hỏi anh Sênh, nhưng tôi muốn biết rõ ràng."

Ngô Pháp đỡ tay lái trầm mặc một hồi, mới nói với cô: "Lần này ông chủ trở về hợp tác cùng thành Đông, đồng thời cũng lựa chọn một đối tác khác, anh ấy vốn định chờ dự án tiến triển đến giai đoạn thứ hai, dùng cái này để phân tán vốn của mình, phía thành Đông tất sẽ nhận được tin tức đề nghị thương lượng với anh ấy, lúc này ông chủ có thể mượn cơ hội nhắc tới chuyện của cô.

Nhưng giữa Tết Nguyên Đán, thời gian vốn rất gấp gáp, hơn nữa chuyện mẹ cô bên này tương đối đột ngột, ông chủ sợ cô không thể đợi lâu cho nên tạm thời thay đổi chủ ý.

Ngày đó đến thành Đông sở dĩ đàm phán thuận lợi như vậy, là bởi vì anh ấy chủ động đề xuất hủy bỏ hợp đồng lần này, ký lại vào bản thỏa thuận đầu tiên."

Thi Niệm kinh ngạc cứng đờ ở đó, lời Ngô Pháp phảng phất như một ngọn núi nặng nề đè ở trong lòng cô, đè ép cô một lúc lâu không thở nổi.

Cô nghĩ tới Quan Minh có thể sẽ đưa ra một ít thỏa hiệp, có lẽ sẽ đồng ý một ít điều kiện do thành Đông đưa ra, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, trên đường đi Nhật Bản, anh cùng thành Đông đấu trí đấu dũng, nhiều lần thương lượng, vì việc lần này còn bị cha anh trách phạt, khó khăn lắm mới tranh được quyền chủ động, lại bởi vì cô mà từ bỏ tất cả.

Chính miệng anh nói với cô rằng

"Tôi không thích làm kinh doanh bất bình đẳng", nhưng vẫn vì cô mà chấp nhận việc mua bán bất bình đẳng này.

Chẳng trách ngày đó lúc bố chồng tiễn Quan Minh đi lại có vẻ mặt tươi cười, đây là bán cô đổi lấy lợi ích kinh doanh, cho nên người thành Đông mới không thèm chớp mắt đã đồng ý đưa cô đi, dù sao giữ cô lại cũng sẽ có vô số rắc tối, tiễn cô đi mới có thể tranh thủ được lợi ích lớn như vậy.

Khóe mắt Thi Niệm ướt át nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô không biết mình làm sao có thể thừa nhận ân tình lớn như vậy, cô rất sợ mình sau khi bước ra nước ngoài sẽ không có cách nào báo đáp phần ân tình này của anh, vậy làm sao cô có thể yên tâm thoải mái mà đi đây?

Hơn hai tiếng sau, xe tiến vào thành phố, cuối cùng trực tiếp lái vào một khu danh lam thắng cảnh, Thi Niệm nhìn xuyên qua cửa sổ thấy hai bên đường đều là thiết kế cảnh đường phố Giang Nam.

Sau khi xe dừng lại, cô theo Ngô Pháp đi bộ đến bên trong khu thắng cảnh, nếu không phải cô biết rõ mình đang ở phương bắc, cô thiếu chút nữa cho rằng xuyên qua cổ trấn Giang Nam, những con hẻm sâu thẳm, tường trắng ngói xanh, cầu vòm nước chảy, tự tạo thành một bức tranh thủy mặc.

Chẳng qua nơi này dường như còn chưa mở cửa cho bên ngoài, cửa hàng hai bên đường đá đều đóng cửa, cũng không có du khách, khó tránh khỏi có loại cảm giác thê lương hoang vắng, mơ mộng trở về Giang Nam.

Cô vẫn đi theo phía sau Ngô Pháp, xuyên qua cầu vòm mới nhìn thấy có vài người đứng ở bên bờ sông, nhưng nhìn có vẻ cũng chỉ là nhân viên ở đây, nhìn thấy Ngô Pháp ngược lại vô cùng khách sáo, chào một câu anh Ngô.

Thi Niệm lúc này mới nhìn thấy một bậc thang đá xuống sông, một chiếc thuyền ô bồng đang đung đưa trên mặt nước, rất nhiều người đứng ở trên bờ cười nói chuyện với người trong thuyền ô bồng, Ngô Pháp hướng phía dưới hô một tiếng:

"Anh Quan, người đến rồi."

Có người thò người ra đi ra, ánh mặt trời giữa trưa nhảy lên đỉnh đầu Quan Minh, anh mặc một bộ trang phục bình thường màu đen trắng, cả người sáng láng, sau khi nhìn thấy Thi Niệm thì cười với cô: Xuống đây.

Anh vừa nói xong, những người đàn ông vốn đứng trên bậc thềm đá và bờ sông đồng loạt nhường đường cho cô, Thi Niệm vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp đi sân bay, trên người còn mặc một bộ áo lông, quấn khăn quàng cổ màu đen như một con gấu, nghe Quan Minh nói đi xuống, lúc đến bờ, thân hình cao lớn của Quan Minh đứng ở đuôi thuyền vươn tay về phía cô: Lên thuyền.

Bên cạnh còn có người đàn ông báo cáo công việc với Quan Minh, nói với anh:

"Cuộc họp bên bộ chiêu thương bị hoãn đến bốn giờ chiều, anh xem có kịp không?"

Quan Minh vừa kéo Thi Niệm lên thuyền vừa nói với người đàn ông trung niên kia:

"Xem tình hình đã, tôi sẽ cô gắng hết sức, không kịp thì mọi người cứ bắt đầu trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!