Quan Minh thấy dáng vẻ trầm tư của Thi Niệm, trong ánh mắt thể hiện rõ nụ cười:
"Nói thử xem, giải thích giúp cho cháu trai thứ sáu này của tôi với."
Nói đến điều này thì đây là chuyện của gia đình bọn họ, cô là người thuộc thành phía Đông thì về tình về lý thì không được thỏa đáng cho lắm, nhưng Quan Minh đã hỏi ý kiến của cô một cách trực tiếp như thế, điều này khiến cho trong lòng Thi Niệm cảm thấy có cảm giác gì khác lạ, ít nhất thì là ở thành Đông, sẽ không có ai hỏi ý kiến của cô, cũng không có ai nghe ý kiến của cô cả.
Cậu nhóc đó cũng đang nhìn cô chằm chằm, hình như là đang chờ cô mở lời, cô nghĩ một lát rồi lễ phép nói:
"Nếu như cặp tình nhân trẻ tuổi mà có khó khăn với nhau thì cùng nhau bàn bạc kỹ, nếu muốn ở bên nhau thì không có khó khăn nào không thể vượt qua được, nếu như đối phương quan tâm đến cậu thì sẽ không làm khó cậu đâu."
Lời nói của Thi Niệm khá là ôn hòa, Quan Minh tiếp lời liền gõ nhẹ cậu ta:
"Người chị này đang nhắc nhở cháu là đừng để bị ngã lộn nhào rồi mới chú ý đến những hòn đá ở trên đường, dù là chuyện gì đi nữa thì cũng nên lưu tâm."
Những lời nói lặp đi lặp lại của Thi Niệm và Quan Minh đã hoàn toàn đánh thức cậu thanh niên này, cậu ta ngây người nhìn Thi Niệm:
"Cháu hiểu rồi, cháu sẽ quay về và tìm cô ấy nói rõ mọi chuyện."
Quan Minh không hề nhắc nhở cậu ta thêm nữa, chỉ tiện tay cầm lấy một chút thịt bò khô đưa cho Thi Niệm, những người bên cạnh đều đang quây quanh bàn bài, không có ai chú ý đến động tác của Quan Minh dưới bàn, Thi Niệm đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm ở khu nghỉ dưỡng Nhật Bản.
Quan Minh cũng như vậy, sợ rằng cô sẽ nhàm chán, đã bóc khá nhiều hạt dẻ cười cho cô để giết thời gian.
Đôi khi cô tự hỏi liệu anh có tỉ mỉ như vậy khi đối xử với những người phụ nữ khác không, nhưng cô không thể nghĩ đến một điều như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim Thi Niệm cảm thấy ngột ngạt.
Lúc cô cầm miếng thịt bò khô, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh, vốn cơ thể cô đã lạnh rồi, chơi dưới tuyết một lúc đến giờ tay cô vẫn lạnh như cục nước đá, nhưng lòng bàn tay của Quan Minh lại rất ấm, vô tình chạm vào như thế, khiến tim cô thắt lại.
Khi Quan Minh thu tay lại, anh liếc nhìn cổ tay cô rồi điềm nhiên dời đi.
Thi Niệm cúi đầu bóc giấy gói, cho miếng thịt bò khô vào miệng, mặc dù biết không cần Quan Minh nói rõ về chuyện ở trên tàu nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Quan Minh nợ cô một lời giải thích, thật ra cũng không phải là cô đang giận anh, chỉ là có một cảm giác là bản thân mình đang cự nự với chính mình.
Một bên thì đang chăm chú nhìn bọn họ chơi bài, một bên thì xoắn giấy gói đã bóc thành dải và đặt chúng ngay ngắn thành một hàng trước mặt.
Một lúc sau, cô cảm thấy Quan Minh có vẻ quay đầu về phía mình, khi cô quay lại nhìn anh, anh đang dựa vào bên kia ghế sô pha, nhìn chằm chằm xuống hàng giấy gói và mỉm cười, mặt cô đỏ ửng lên, cô không biết anh đang cười cái gì? Đang cười cô nhàm chán sao?
Hay cười nhạo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô?
Anh thậm chí còn không biết nụ cười thản nhiên của mình gây chết người như thế nào, ngay cả trong một môi trường náo nhiệt như vậy, cho dù xung quanh có rất nhiều người đang nói chuyện, Thi Niệm cũng không thể phớt lờ sự hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông này, cô thậm chí cảm thấy bản thân trong lòng có hơi bối rối.
Nhưng chính vào lúc này, một cậu nhóc của thành Đông ở đối diện đột nhiên chạy tới và hét lên:
"Cô Quan, anh Tuấn bảo cô sang bên đó ngồi."
Thi Niệm ngẩng đầu lên và nhìn những người thành phía Đông ở đối diện, lại phát hiện những người đó cũng đang nhìn về phía này, bầu không khí đột nhiên có chút bế tắc, có chút căng thẳng.
Thi Niệm mím môi hỏi một câu: Có chuyện gì sao?
Người mà được Quan Viễn Tuân cử sang đây trước tiên là nhìn những người thành Tây ở phía bên này, và còn đang suy nghĩ gì đó, mới nói:
"Anh Tuấn bảo cô suy nghĩ về thân phận của bản thân mình."
Thân phận của bản thân?
Người của thành Đông? Còn là một quả phụ? Cho nên ngồi ở bên thành Tây này đã khiến cho người thành Đông mất mặt sao?
Thi Niệm không nói lời nào, cô biết những lời này đều là ngụy biện của Quan Viễn Tuấn, ngay từ khi cô xuất hiện, Quan Viễn Tuấn đã nhắm vào cô, hoặc là đang dồn hết những món nợ trước đây với Viễn Tranh lên đầu cô.
Nhưng cô không định gây chuyện ở trước mặt những người thành Tây vào ngày này, đúng lúc cô vừa định đứng dậy, một bàn tay đột nhiên đặt ở trên bàn trước mặt cô, trực tiếp chặn đứng cô, ngữ khí không có bất kỳ sóng gió gì cất lên:
"Về thân phận, cậu ta hẳn là nên gọi một tiếng chị dâu. Tôi chưa từng thấy cậu em nào mời chị dâu như vậy, bảo cậu ta tự mình tới mời đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!