Quan Minh vừa ngồi xuống, cha anh lại lên tiếng: "Thằng nhóc này luôn thích làm việc theo suy nghĩ của riêng mình, nhưng mà làm việc cũng rất là uy tín, những người từng hợp tác với nó đều biết, cùng làm ăn với nó thì khá là đáng tin cậy, nhưng mà sau này nếu có gì khiến cho mọi người cảm thấy không hài lòng, mọi người cũng có thể nói với thằng cả, thằng cả nhà chúng tôi khá là thật thà."
Mấy năm gần đây con đường làm ăn Quan Minh khá là suôn sẻ, những người tìm đến anh trai của anh càng ngày càng ít, không phải Quan Minh không muốn làm ăn chung với anh em trong nhà, chỉ là người anh trai lớn này của anh, năm đó sau khi làm ăn thất bại thì tính tình có chút thay đổi, có năm Quan Minh kêu anh ta cùng làm một dự án, anh ta vì cái lợi trước mắt, muốn chứng tỏ với gia tộc, cuối cùng không chỉ nuốt hết thành quả của dự án, mà còn suýt chút nữa lừa gạt cả Quan Minh.
Lần đó Quan Minh mặc dù chịu thiệt một chút, nhưng mà từ đó về sau Quan Minh càng để ý đến người anh trai này hơn, chuyện làm ăn nếu không cần thiết phải giao lưu thì cũng không giao lưu.
Cũng từ đó dẫn đến con đường làm ăn của anh trai Quan Minh càng ngày càng chật vật, lời nói này của cha Quan Minh vừa tinh tế lại thâm thúy, vô hình trung muốn dùng sự việc của Quan Minh để mở đường cho con trai cả.
Lời vừa nói ra, cha chồng của Thi Niệm đương nhiên muốn uống hai ly với anh cả của Quan Minh để đặt nền móng cho tương lai, anh cả của Quan Minh cũng sẽ tự tìm cho mình cơ hội, khoe khoang về việc kinh doanh gần đây của mình được mở rộng như thế nào.
Các vụ hợp tác làm ăn với thành Đông đều do Quan Minh quản lý, phát triển, nhìn thấy điệu bộ này, ông già nhà mình ngược lại đang muốn anh trai cả đến tiếp quản, đến ăn sẵn như vậy, trong lòng Quan Minh đương nhiên không vui rồi.
Ngón tay anh vuốt ve ly rượu, cười như không cười nói:
"Xem ra dự án lần trước anh trai làm không tệ ha."
Những người khác không biết sự việc bên trong, nhưng anh trai của Quan Minh lập tức biến sắc, những sai sót trong dự án đã được anh ta giấu kín đến một giọt nước cũng không lọt ra được, cha anh ta đều không biết những chuyện này, rõ ràng là Quan Minh đã thăm dò phong thanh được rồi.
Anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ một câu nói này đã khiến cho anh trai phải kiềm chế bản thân lại rất nhiều.
Mặc dù Thi Niệm không hiểu được những uẩn khúc bên trong, nhưng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng đâu đây, dựa vào sự hiểu biết của cô với Quan Minh, mặc dù nhìn anh như đang cười, nhưng ánh mắt không hề mang theo ý cười, dường như Quan Minh hoàn toàn không chào đón người anh trai này của mình.
Sau đó chủ đề nói chuyện lại được thay đổi, nhưng mà cũng không được bao lâu chủ đề cuộc nói chuyện lại trở về Quan Minh, vẫn là xoay quanh mấy chủ đề anh không còn trẻ nữa rồi, cũng nên tìm người phù hợp để kết hôn các loại.
Chị gái của Quan Minh là Quan Phẩm Nghiên nghe mà thấy chán nản, liền cắt ngang, đùa giỡn nói:
"Em ba ấy à, con thấy khó lắm, toàn là đi với mấy đứa người mẫu diễn viên, chứ làm gì có đứa con gái đàng hoàng nào dám ở cùng nó?"
Nghe đến tác phong của Quan Minh, mấy người lớn tuổi không khỏi lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Ngược lại, bản thân Quan Minh lại vô cùng tự nhiên nói:
"Mấy cô người mẫu diễn viên kia còn không phải do chị sắp xếp cho em sao? Kêu em giúp chị tìm kiếm nguồn tài nguyên, sao giờ em lại trở thành em dây dưa với họ rồi?"
"Ai mà biết em chứ? Cô nào cô nấy đều bị em mê hoặc cho thất điên bát đảo hết rồi."
Mặt mũi của Quan Phẩm Nghiên và Quan Minh có chút giống nhau, nhìn rất mạnh mẽ, cô ấy là con gái lớn của nhà họ Quan, phụ trách lĩnh vực truyền thông và hình ảnh cho sản nghiệp nhà họ Quan thành Tây, cô ấy đã tạo ra rất nhiều thần thoại trong làng giải trí, cũng tạo nên rất nhiều minh tinh hạng A, hạng B, nghe nói cô ấy rất có tiếng nói trong giới giải trí, nhưng mà đây mới là lần tiên Thi Niệm nhìn thấy cô ấy.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Thi Niệm vẫn luôn cúi đầu xuống húp canh, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Mẹ Quan Minh chen ngang, nói với Quan Minh:
"Con đó, kiềm lòng mình lại, chú ý đến hình ảnh một chút, cũng nên tìm hiểu một cô gái đàng hoàng mà kết hôn đi, chuyện này cứ để mẹ sắp xếp."
Quan Minh không lên tiếng, Thi Niệm lại tiếp tục húp canh, cổ họng có chút nghẹn ngào, cô buông thìa canh xuống.
Lúc này mẹ chồng của Thi Niệm đột nhiên hỏi:
"Quan Minh à, cậu thích cô gái như thế nào?"
Thi Niệm hơi ngẩng đầu lên nhìn Quan Minh, có phải là cô đã thấy ảo giác không, dường như cô cảm giác Quan Minh vừa liếc nhìn mình, nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì trên mặt anh rõ ràng vẫn mang theo dáng vẻ thờ ơ thậm chí có có chút giễu cợt, nói:
"Tôi thích thứ ở trên trời."
… Tất cả mọi người đều xem như anh đang nói đùa.
Ngay lúc này cửa phòng đột nhiên lại được mở ra, có một cô bé mặc áo khoác ngoài màu hồng chạy vào, bi ba bi bô chào hỏi một vòng:
"Chào ông nội, bà nội, bác gái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!