Thi Niệm vội vàng thu lại ánh mắt của mình và bước lên cầu thang, cho đến khi buổi viếng kết thúc cô cũng không nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Sau khi kết thúc buổi viếng mộ, Thi Niệm ngồi xe của thành Đông đi về nhà cũ của thành Tây.
Từng đoàn xe từ bãi đỗ xe chia nhau xuất phát về phía nhà cũ thành Tây, người thành Đông đi theo sự hướng dẫn của người dẫn đường, còn người thành Tây đã quen thuộc đường xá nên bọn họ không đi theo con đường thông thường mà đi theo đường tắt, cho nên bọn họ đã đến nhà cũ trước người thành Đông một bước.
Đây là lần đầu tiên Thi Niệm đến nhà cũ của nhà họ Quan thành Tây, xe đi theo một con đường núi, hai bên là những hàng cây hoa gạo lớn, có lẻ tẻ mấy cây đã trổ những nụ hoa màu đỏ, trong sắc trắng của tuyết ẩn hiện lên những đốm đỏ, trông rất là đẹp mắt.
Vị trí của khu nhà cũ cũng rất đẹp, vừa dựa vào núi lại ở gần bên sông, phía trước cửa còn có một dòng suối chảy ngang qua, nhưng mà do lạnh quá nên đã đóng một lớp băng phía trên, phía trước nhà đậu rất nhiều xe, xe của thành Đông vừa tới đã khiến cho con đường trở nên chật cứng, cũng may không có hàng xóm xung quanh, cho nên cũng không quá lo lắng về vấn đề này.
Thi Niệm vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ bên trong, nhà cũ rất rộng rãi, chỉ riêng ở cửa trước đã được thiết kế xây một chiếc cầu nhỏ như trong các đình viện ở Giang Nam, toàn bộ đều toát lên phong vị cổ kính của các nhà giàu có ngày xưa.
Các phu nhân và mấy đứa nhỏ từ sớm đã được đón tới đây, lúc này ngôi nhà cũ đã chật ních người, lũ trẻ cùng người giúp việc chơi ném tuyết ngoài sân, còn những cô gái thì tụ tập uống trà trò chuyện.
Nhớ tới đây là nhà của ông nội Quan Minh, tâm tình của Thi Niệm có xáo động, cô không ngờ tới lần đầu tiên tới nhà của anh lại ở trong tình huống như thế này.
Bước vào nhà, Thi Niệm cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục của cả trăm người tụ tập như Đinh Linh đã nói, cô thậm chí còn không nhận ra hết những người nhà họ Quan ở thành Đông, huống chi là còn có rất nhiều người đến từ thành Tây, cô hoàn toàn không biết phải xưng hô với những người này như thế nào.
Cũng may Đinh Linh nhanh chóng đưa cô vào một căn phòng trên lầu hai, bên trong có một chiếc bàn tròn lớn, mẹ chồng của Thi Niệm đang ở bên trong, ngồi bên cạnh trò chuyện với bà ấy là một người phụ nữ trông rất phúc hậu.
Nhìn thấy Thi Niệm trở về rồi, mẹ chồng liền nói với cô:
"Đây là mợ cả ở thành Tây, con chào hỏi đi."
Thi Niệm nhất thời kịp phản ứng trở lại, phu nhân thành Tây, đó không phải là mẹ của Quan Minh sao?
Ngay khi ý thức được thân phận của người phụ nữ trước mặt, Thi Niệm đột nhiên có chút căng thẳng, thận trọng lên tiếng: Chào bà nội.
Mẹ của Quan Minh lập tức thân thiện mỉm cười:
"Nếu theo vai vế thì gọi như vậy không sai, nhưng mà Viễn Tranh trước giờ không gọi ta là bà nội, chỉ gọi ta là bác gái, đến đây nào con gái, ngồi bên cạnh ta, để ta nhìn con cho rõ nào."
Thi Niệm liếc nhìn mẹ chồng của mình, nhìn thấy bà gật đầu, Đinh Linh mới treo áo khoác của Thi Niệm lên, Thi Niệm mặc một chiếc váy liền thân dài màu đen bước đến bên cạnh mẹ Quan Minh, ngay ngắn ngồi bên cạnh bà.
Ai mà ngờ cô vừa ngồi xuống, mẹ của Quan Minh đã kéo tay cô lại bỏ vào lòng bàn tay mình xoa xoa nói:
"Bên ngoài có lạnh không? Nhìn xem tay đã lạnh thế này rồi."
Rồi bà nói với người giúp việc của mình:
"Pha cho tiểu Niệm một ly trà nóng."
Thi Niệm lại sững sờ, xưng hô như thế này trước giờ chỉ có hai người gọi cô như vậy, một lần là lần trước Quan Minh sau rượu, còn một lần nữa chính là mẹ của Quan Minh đang ngồi ở trước mặt, trong lòng cô dâng lên một cảm giác vô cùng vi diệu, cảm giác bị mẹ Quan Minh kéo tay như thế này vô cùng mất tự nhiên, nên mặt cô có chút ửng đỏ lên.
Mẹ của Quan Minh nhìn kỹ cô và nói:
"Quả thật là càng nhìn càng thích, nếu như thằng ba tìm được một đứa con gái ngoan ngoãn lễ phép như thế này để lấy thì tôi cũng yên tâm rồi, nói cho cùng vẫn là tôi không có may mắn đó."
Lời nói này là nói với mẹ chồng của Thi Niệm, dường như là để an ủi chuyện của Quan Viễn Tranh, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Nhưng khi nghe thấy lời nói này của mẹ Quan Minh thì lòng của Thi Niệm càng rối loạn, thằng ba trong lời nói của bà chắc là Quan Minh, cô có nghe Đinh Linh kể, trên Quan Minh có một người anh, còn có một chị gái, cho nên nói đến nhà cậu cả bên này anh chắc là xếp thứ ba.
Ngay lúc cô đang nghĩ như vậy, thì cửa phòng lần nữa được mở ra, cha chồng của cô và người đàn ông tóc hoa râm nhìn thấy lúc sáng cùng bước vào, Thi Niệm biết người đó là cha của Quan Minh, mặc dù tuổi đã cao nhưng nhìn dáng vẻ vẫn còn rất phong độ, khỏe mạnh.
Đi theo họ là một người đàn ông trung niên và còn có một cô gái ăn mặc rất hợp thời, mà Quan Minh thì lại ung dung chậm rãi bước vào sau cùng.
Ngay khi Thi Niệm nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện, bàn tay cô khẽ run lên, mẹ Quan Minh vốn vẫn đang nắm lấy tay cô nhìn cô khẽ cười:
"Đừng sợ, đợi chút ta dạy dỗ lại nó, giúp con xả giận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!