Chương 17: (Vô Đề)

Quan Minh nhìn chằm chằm vào chứng minh của mình, đột nhiên khóe miệng

cong lên:

"Đúng là một cô gái bướng bỉnh."

Thi Niệm vừa nghe anh nói trong lòng bàn tay chợt nóng lên, hỏi tiếp:

"Chú nhỏ, ngày mai chúng ta có thể lên thuyền không?"

"Không chắc lắm, còn phải xem tình hình thế nào đã."

Nói xong Quan Minh quay sang nhìn cô, hé cười nói:

"Tôi không có đứa cháu nào lớn như cô, cô gọi thế làm tôi nghe thật là gì, đổi cách xưng hô đi."

Thi Niệm đã gọi như vậy được vài ngày rồi, đột nhiên bị anh nói như vậy có hơi

ngượng ngùng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì những lần gọi anh là chú nhỏ, anh

cũng không hề phản ứng lại, dường như không thích cô gọi anh như thế.

Cô lại thấy gọi thẳng tên thì không hợp lắm, theo bối phận mà nói cô phải gọi là

chú nhỏ, nhưng theo tuổi cũng có thể gọi bằng anh.

Cô thử nói: Vậy… anh Minh?

Quan Minh im lặng vài giây, nói: Gọi anh Sênh.

Lúc Thi Niệm rời thuyền nghe Quan Thương Hải nói Quan Minh không để cho

người khác gọi tự bối của anh, đây là quy tắc, cho nên lúc anh ngẩng đầu chợt

giật mình mà theo dõi anh.

Quan Minh dáng vẻ thoải mái của một công tử, lười biếng pha chút vui tươi:

"Thế nào? Không gọi được sao?"

Thi Niệm đang mím chặt môi, khẽ mở miệng: Anh Sênh.

Khóe miệng của Quan Minh cong lên, khóe mắt cong nhẹ ẩn chứa chiều sâu vô

tận, chỉ cần anh muốn, mỗi biểu cảm của anh, mỗi một động tác đều có thể

khiến người ta không thể chống đỡ được.

Trái tim của Thi Niệm bị anh làm rối loạn mà chưa được báo trước, cô cúi đầu

vừa định nâng tách trà lên, lúc này cảm giác được cánh tay đau, cô dừng tay lại,

Quan Minh ngước mắt hỏi cô:

"Bị thương lúc trượt tuyết sao?"

"Không nặng lắm, chủ yếu là bị ngã trong trận động đất lúc chiều."

Chậc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!