Chương 16: (Vô Đề)

Trận động đất này Thi Niệm trải qua hai mươi mấy năm cuộc đời rồi còn chưa từng được trải nghiệm qua, cô thấy vô cùng xa lạ.

Lúc cô vừa ý thức đã xảy ra động đất, tất cả tri thức muốn thoát thân trong đầu đều trong trạng thái chân không, con người đột nhiên bị tai nạn, đa số não đều trống rỗng, theo bản năng tìm lấy một vật nào đó bên cạnh để giữ cân bằng.

Nhưng thứ sóng âm ấy làm cho thân thể cô khó chịu vô cùng, không thể đứng thẳng dậy, thấy tủ quần áo đang rung chuyển không ngừng, lúc ấy trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, làm ơn đừng rồi ngã xuống, làm ơn đừng rồi ngã xuống, nếu ngã xuống, căn bản cô không thể nào tránh được, trong lúc hỗn loạn cô như theo bản năng bò đến phía dưới cái ghế.

Tuyệt vọng hơn là cô ở một mình trong phòng, không có ai khác, vừa rồi cô đi vào bằng cửa sau cũng không nói cho nhân viên, nói cách khác, người bên ngoài rất có thể không hề biết cô đang ở trong phòng thay quần áo.

Cứ như vậy trong một khoảng thời gian, Thi Niệm cảm nhận được trời đất quay cuồng, cả người bị một cảm giác sợ hãi cắn nuốt, cô thậm chí đoán chừng có khi nào mình phải bỏ mạng nơi đất khách quê người này không.

Lúc ý tưởng này vừa lóe lên, ánh đèn trong phòng chớp tắt, sau đó tắt hẳn luôn, thế giới rơi vào màn đêm tối mịt, nhất thời trái tim cô như rời vào đáy khoảng không.

Ầm tiếng đập cửa vang lên, sau đó một trận đau đớn xuyên màng nhĩ cô, đột nhiên cô bị ù tai, tất cả tiếng động biến mất trong phút chốc, cô thấy có người đang phá cửa, thấy một bóng hình xông vào, nhưng cô không nghe thấy gì cả, thế giới trong cô đột nhiên trở nên tĩnh lặng, nỗi sợ vô hạn công kích cô từ bốn phía.

Cô cảm giác có người kéo lấy eo của mình kéo ra khỏi ghế, cô nhìn kỹ lại là Quan Minh, anh đang không ngừng nói chuyện với cô, cô không nghe được cái gì, chỉ có thể lắc đầu.

Quan Minh dứt khoát ôm cô ngồi lên bàn, Thi Niệm căn bản không kịp phản ứng thì cơ thể đã bay lên không, cô theo bản năng túm lấy áo của Quan Minh không để mình ngã xuống, chỉ vào tủ quần áo hô to: Đồ, đồ ở trong đó.

Quan Minh thuận tay kéo cô vào trong lòng ngực rồi xông ra ngoài, quá trình rất hỗn loạn, như đang lẩn trốn số mệnh, vừa xông ra tới bên ngoài xém nữa hai người té ngã vì sàn nhà rung lắc, cũng may Quan Minh không buông cô ra, cô bám chặt vào vai Quan Minh, chưa bao giờ thấy được có một người đàn ông có thể mạnh mẽ cứng rắn như thế.

Sau khi Quan Minh ôm cô ra ngoài, Thi Niệm mới thấy có rất nhiều người đứng bên ngoài, ngoài sân của bọn họ ra, xung quanh phòng nước nóng người chạy ra bên ngoài không ngớt, sau khi chính thức chạy ra độ rung cũng đã ở giảm bớt, Quan Minh thả cô xuông một chỗ vắng vẻ.

Lúc này âm thanh mơ hồ trong tai Thi Niệm đột nhiên phóng to ra, tiếng thét chói tai liên tục không ngừng, tiếng Nhật tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Quan Minh nhanh chóng cởi áo khoác đắp cho cô hỏi:

"Chân bị đập trúng sao?"

Cuối cùng Thi Niệm cũng có thể nghe rõ anh nói, trả lời:

"Cái gì? Tôi không bị đập vào chân."

Sau đó Quan Minh lại còn có thể nở nụ cười:

"Vậy là bị dọa sao? Lúc nãy tôi hỏi cô có đi được không, cô lại lắc đầu."

"Không phải, vừa nãy là tôi bị ù tai, không nghe thấy chú nói gì."

Lúc này Thi Niệm mới phản ứng lại sao Quan Minh lại đột nhiên ôm cô chạy ra ngoài, thì ra là nghĩ đến cái chân đau của cô.

Sau khi Quan Minh xác định chân cô không có vấn đề gì, ngẩng đầu nhìn ra sau lưng cô, hô: Khương Côn.

Khương Côn lập tức chạy bộ đến:

"Không sao chứ? Mẹ nó làm tôi sợ chết đi được, anh đang ở đây tự nhiên chạy đi đâu vậy?"

Quan Minh ngoắc tay anh ta:

"Đưa khăn quàng cổ cho tôi."

Khương Côn cởi khăn quàng từ trên cổ xuống đưa cho Quan Minh, Quan Minh trực tiếp quàng lên cổ Thi Niệm hai vòng, sau đó kéo lên trên che nửa khuôn mặt cô.

Thi Niệm đã bị trận động đất này làm cho ngơ ngác, sớm đã không nhớ đến cái này, mọi người lại không ngừng chạy loạn, may mà Quan Minh không bị rối, không thì cô đã gặp phiền phức rồi.

Vài phút sau, chấn động hoàn toàn biến mất, nhưng tất cả mọi người đứng ở bên ngoài, có người thì ngây ra, có người không ngừng hỏi tình hình, hơn nữa là lúc đang nhìn nhau không biết làm gì, bởi vì sợ hậu chấn nên không có ai dám trở về, mưa bay lất phất, nhân viên của khu nghỉ dưỡng đến giữ trật tự, bảo mọi người tạm thời di chuyển đến bãi đỗ xe phía đông, ở đó có lều trú tạm.

Người Trung Quốc bên cạnh không biết tiếng Nhật, còn có vài người ngoại quốc đang hỏi nhân viên gì đó, Quan Minh sang bên kia kiểm tra tình hình đoàn đại biểu và người trên thuyền, Thi Niệm đứng trong đại bộ đội, đảm đương công việc phiên dịch, chuyển lời của nhân viên cho mọi người.

Sau khi những người này nghe hiểu lần lượt thì tập trung đi đến bãi đỗ xe, trên đường đi mới nhận ra một số người trong khu nghỉ mát đang di chuyển theo cùng một hướng, phần lớn mọi người cau mày, vẻ mặt cứng lại, cũng có một số người vẻ mặt chả hiểu gì, chỉ là cơ giới hoá đi theo sau mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!