Thi Niệm đi theo Quan Minh ra phía sau đến chân cầu thang, trên đó có một cánh cửa gỗ không có gì nổi bật, nhưng đẩy cửa ra toàn bộ là mảnh kính từ trên xuống đều hướng ra biển, cảnh đẹp trong khu du lịch này chắc đều là giấu ở đây, cạnh cửa sổ là một chiếc thảm Tatami nhỏ sạch sẽ mềm mại và một cái bàn trà.
Quan Minh bảo cô ngồi tùy thích, sau đó sang bên cạnh bưng khay trà đến, lúc sau đó ngồi lên chiếc thảm nhỏ đối diện Thi Niệm, cười yếu ớt nói:
"Hôm nay để tôi phục vụ cô uống trà."
Hai chữ phục vụ khiến Thi Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, với thân phận của Quan Minh, hẳn là trước giờ đều là người khác phục vụ anh, sao lại có thể làm phiền anh pha trà cho mình.
Thi Niệm vội nói:
"Không cần phiền đến chú đâu."
Quan Minh lại cố ý châm cho cô một ly trà, đưa mắt nhìn cánh tay của cô:
"Cánh tay bị ngã có đau không? Uống trà đi, lát nữa tôi cho người mang ít thuốc cho cô, tránh bị máu bầm."
Thi Niệm ngồi trên giường hơi kinh ngạc nhìn anh:
"Chú thấy tôi ngã sao?"
Quan Minh ngước mắt lên, cười mà không nói.
Thi Niệm nhất thời cảm thấy khó xử tới cực điểm.
Lại nghe thấy anh nói:
"Sau này có cơ hội sẽ dạy cô."
"Không cần, tôi sợ bị ngã."
"Tôi sẽ không để cô ngã."
"Thực ra… Tôi cũng thấy chú trượt tuyết rồi."
Quan Minh không để ý đến ừ một tiếng, như đang đợi cô đánh giá.
Thi Niệm nói trúng điểm yêu: Rất ngầu.
"Khiến cho tất cả mọi người đứng dưới chân núi điên đảo."
Quan Minh dừng ngón tay lạu, nâng tầm mắt: Tất cả?
Ánh mắt Thi Niệm căng thẳng, không có dũng khí trả lời anh, ánh mắt yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào trời đã tối sầm, dường như sắp mưa.
Quan Minh chính thức bắt đầu pha trà, Thi Niệm nhìn bột trà xanh trong khay trà, biết anh sắp pha trà đạo kiểu nhật, nhập gia tùy tục, Thi Niệm cũng hơi tò mò.
Anh phẩy than, rải tro, đun nước, mọi động tác nhìn như rườm rà, cô lại quan sát cách thức, thủ pháp và phương vị dường như đều rất chú trọng, là những tinh túy này trước đây đến cả thầy dạy trà nghệ của cô cũng chưa từng dạy qua.
Một vài sợi tóc rơi trên trán, lúc anh chuyên chú, ngũ quan lập thể, bình tĩnh nhàn hạ.
Ai cũng nói nhìn người khác pha trà có thể nhìn ra được tính tình của họ, nhưng nhìn thấy Quan Minh ở sân trượt tuyết dáng người tùy ý phóng khoáng, rất khó để có thể liên tưởng với con người lịch lãm lúc này.
Anh là kiểu người đa dạng, như vùng quê bát ngát, phía chân trời xa xăm, khiến người ta không thể chạm đến, rồi lại không thể kiềm chế được sức hấp dẫn của anh.
Lực pha trà của Quan Minh nhẹ nhàng đều đặn, nhìn qua không nghĩ là người đang học nghề, Thi Niệm nhớ đến lần trước pha trà trước mặt anh đúng thật là kém cỏi, chả trách anh có thể nhìn ra cô không để tâm.
Cô lên tiếng hỏi anh:
"Có phải đây là môn bắt buộc trong gia tộc lớn như các chú không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!