Lúc Quan Minh quay lại nói chuyện với Thi Niệm, Bạch Tuyết mới chú ý tới cô gái đứng cạnh nãy giờ, lúc nãy cô ta đã thấy Thi Niệm đến, tưởng là những vị khách khác trên thuyền, không đi chung với họ, không ngờ là Quan Minh đưa xuống thuyền.
Ánh mắt Bạch Tuyết quan sát Thi Niệm, nhìn không rõ gương mặt của cô, nhưng mặt mũi trong suốt, khí chất nổi bật khác với bọn họ, ai cũng nói Quan tiểu gia không động vào con gái nhà lành, rất hiếm thấy bên cạnh anh xuất hiện một cô gái ăn mặc thanh lịch dè dặt, quan trọng là, cô gái này bị giấu ở đâu chứ? Mấy ngày nay cũng không thấy Quan Minh mang theo bên cạnh.
Quan Minh vẫn đợi đến khi Thi Niệm đi tới trước mặt anh mới xoay lại, đương nhiên Bạch Tuyết cũng không thích đi ba người, chỉ đi theo bên kia, đi cùng đường với cô gái khác.
Thi Niệm nhớ tới tấm hộ chiếu nên hỏi: "Sao chú tìm lại được giấy chứng minh của tôi vậy?"
"Hôm ra khơi, người của tôi đúng lúc phải bay đi Tokyo trước để thu xếp, cẵn mang theo đồ của cô luôn."
Thi Niệm hơi kinh ngạc: "Nhưng mà… Sao họ lại đồng ý đưa cho chú vậy?"
Quan Minh nhắm mắt suy nghĩ: "Không đưa cho tôi thì cô không xuống thuyền được, tôi không chắc chắn sẽ đưa cô về được."
Thi Niệm cau mày: "Chú uy hiếp bọn họ?"
Quan Minh phức tạp nói: "Cái này không phải là uy hiếp, là nói lý."
"Nhưng đạo lý đấy sao có thể nói được hết? Sao tôi rời khỏi tiệc tối được? Sao xuất hiện ở trên thuyền được? Sao tôi có thể cấu kết với chú được?"
"Cấu kết." Quan Minh đút một tay vào trong túi quần, lặp lại hai chữ này một lần nữa.
Thi Niệm siết chặt môi, lại nghe thấy anh nói: "Biết trượt tuyết không?"
"Không giỏi lắm."
"Lát chúng ta sẽ đến sân trượt tuyết, nếu thấy có hứng thú thì có thể đi theo chơi, tôi bảo Ngô Pháp đi với cô."
"Tôi không sao."
Cô quay đầu: "Một mình tôi cũng đi được, chú không cần quan tâm tôi."
Quan Minh liếc mắt nhìn cô, mỉm cười khó hiểu, sau đó thì không nói gì nữa, Thi Niệm không ngồi cùng xe với Quan Minh, mà ngồi cùng xe với Ngô Pháp đi đến sân trượt tuyết trước.
Cho nên lúc xuống xe không thấy Quan Minh, kiến trúc của sân trượt tuyết là trong một khu du lịch.
Lúc Ngô Pháp đi thuê trang bị, một mình Thi Niệm trượt một đường thật dài, có thể thấy đường trượt này dốc rất đứng, hai người Nhật Bản bên cạnh đang nói chuyện, Thi Niệm nghe thấy bọn họ đang bàn luận, cực hạn của đường trượt với khúc cua 90 độ, bảo sao sân trượt tuyết không có một mống người, mức độ khó khăn quá cao.
Hầu hết những người đến chơi đều nép vào bãi tập và những con dốc nhẹ nhàng hơn, Thi Niệm đang định chuẩn bị trượt về, người Nhật Bản bên cạnh đột nhiên chỉ về phía trước nói bằng tiếng Nhật: "Nhìn kìa, bên kia có người đi xuống kìa."
Lúc Thi Niệm quay đầu lại, giữa trời rét mướt một người mặc đồ trượt màu đỏ như tiễn rời cung từ trên núi lao xuống, trong nháy mắt tầm nhìn của cô bị mở ra, trong lúc đó thế giới như chỉ có ngọn lửa đỏ rực quay cuồng trong trời tuyết mênh mông, khống chế thân hình hoàn mỹ ấy, trong lòng Thi Niệm cuộn trào, như một cơn gió vụt qua bên tai mạo hiểm kích thích.
Lúc bóng dáng mau đỏ kia trượt đến, phía xa kia phát ra một tràng tiếng hoan hô, Thi Niệm quay đầu nhìn lại, thấy Quan Minh và mọi người đi theo anh đang ở chân núi, còn có cả Khương Côn, những người đó thỉnh thoảng còn gọi vài tiếng "anh Quan".
Thi Niệm lại nhìn sang hình bóng đang thoăn thoắt kia, hơi khó tin mà suy đoán người đang trượt tuyết có phải là Quan Minh không?
Cái suy đoán này, cô không nhịn nổi mà nắm chặt tay đến toát mồ hôi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hình bóng ấy, trừng mắt nhìn anh lúc phóng qua núi tuyết, cơ thể đột nhiên khom lưng bay lên không trung, sương tuyết bay lên, núi non trập trùng, tất cả như đang chuyển động chậm, đoàn người đều bị anh bỏ lại sau, cảnh tượng chấn động đấy trong mắt Thi Niệm trở nên phóng to, lại phóng to ra, cứ như vậy cô nhìn bóng hình màu đỏ xinh đẹp ấy trong không trung chuyển động ổn định hạ xuống, trong đầu lập tức hiện lên câu nói "Trạm trạm trường không, loạn vân phi độ, chánh đương niên, tiên y nộ mã thì".
Bên tai truyền đến tiếng của Ngô Pháp: "Anh Quan thích trượt tuyết, hồi trước lúc còn đi học đã ra nước ngoài tham gia thi đấu, là thành viên của câu lạc bộ Hoàng Thạch, mỗi năm đều tới đó ở lại một khoảng thời gian."
Thi Niệm từng nghe qua câu lạc bộ này, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, một câu lạc bộ có hội viên xa hoa như vậy, có vợ chồng Gates giàu có như thế, cũng có ngôi sao NBA, còn có cựu phó tổng thống và các tinh anh Wall Street, muốn gia nhập phải ước định tài sản, bởi vậy tất cả đều là nhân vật có giá trị xa xỉ, sở thích của Quan Minh một lần nữa làm mới giá trị quan của cô, nhận thức của cô ấy về uy tín và sự giàu có của cậu chủ nhà bên thành Tây.
Cô ở cùng với Quan Minh mấy ngày nay, anh cho cô cảm giác an yên, Quan Thương Hải nói rằng ở tuổi đôi mươi anh giống như một con ngựa hoang, trước đó cô còn không tưởng tượng ra, nhưng lúc nhìn thấy dáng người anh trên sân trượt tuyết, cô có thể dần dần liên tưởng đến anh lúc còn trẻ, nhất định là vậy, hăng hái như thế, cương quyết bất tuân.
Anh trượt đến chân núi, vén mũ giáp, sợi tóc rủ xuống gò má, tự nhiên phóng khoáng, trong nháy mắt nổ ra âm thanh ủng hộ liên tục, Thi Niệm nở nụ cười giấu trong khẩu trang, không được bao lâu thì Quan Minh đã bị những người đó vây xung quanh, Bạch Tuyết đưa ly giữ nhiệt cho anh, Thi Niệm cũng không nhìn tiếp nữa, quay sang nói với Ngô Pháp: "Đi, chúng ta cũng đi chơi nào."
Đương nhiên cô không thể so bì với Quan Minh, vừa đứng trên ván trượt đi đi lại lại đã trượt ngã vài lần, cuối cùng ngồi xổm xuống đất ném gậy trượt tuyết, Ngô Pháp đối xử tốt với cô, vẫn cố gắng chỉ dạy cô, nhưng mà cô ngã đau hết cả cánh tay, nên cũng không dám làm càn.
Lúc này Ngô Pháp có một cuộc gọi, cúp máy nói với Thi Niệm: "Hay là tôi đưa cô ra phía sau ngâm nước nóng, lát nữa anh Quan cũng sẽ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!