Dưới trời nắng gắt, thân hình của Vân Tiểu Yêu gầy gò mà cao dong dỏng, gương mặt từng luôn ẩn chứa nỗi thống khổ sâu đậm giờ đây lại ánh lên niềm khao khát về một khởi đầu mới.
Nếu nói trước kia Trần Vọng đối với Vân Tiểu Yêu không có cảm giác gì đặc biệt, thì bây giờ, hắn cảm thấy kính nể y. Bởi vì mỗi người sống hết mình đều đáng được tôn trọng.
Vì vậy Trần Vọng gọi y lại, hỏi một câu chẳng hợp với tính cách hắn chút nào: "Khoan đã, ngươi đưa hết bạc cho chúng ta, trên đường lấy gì dùng?"
Hà Ngọc Liên cũng nhờ câu nhắc nhở này mới phản ứng kịp, Phương Thúy Trân làm gì có tiền riêng: "Con cầm tiền về đi, để làm lộ phí."
Vân Tiểu Yêu nhẹ nhàng lắc đầu, dù không còn một xu dính túi, y vẫn bình thản vui vẻ: "Luôn sẽ có cách thôi."
Trần Vọng lại hỏi: "Khi nào đi?"
"Hôm nay đi." Việc càng để lâu càng dễ sinh biến, cho nên Vân Tiểu Yêu tranh thủ khi còn nóng, hôm qua đã bàn bạc với Phương Thúy Trân xong xuôi, để bà chuẩn bị trước, đợi y quay về, nhân lúc Vân Lai Phúc ra ngoài, hai người sẽ lặng lẽ rời đi, "Thẩm, Trần Vọng ca, hẹn ngày tái ngộ."
Mẹ con hai người trông theo bóng lưng y rời đi.
Trần Vọng còn chú ý thấy y xách theo ba thang thuốc, chắc là đợi y ổn định rồi mới có thể nấu lên uống.
Hà Ngọc Liên ôm cái hũ mà Vân Tiểu Yêu đưa, thở dài: "Phu lang mà nương để ý cho con coi như bay mất rồi."
"..." Trần Vọng bất đắc dĩ, "Con chưa từng đồng ý với người."
"Nương biết, nương biết." Hà Ngọc Liên xách cái hũ nặng trịch, lẩm bẩm: "Vậy mà đứa bé đó cũng có thể để dành được chừng ấy tiền, xem ra cũng không ngốc."
Trần Vọng đã cạn hết lòng riêng với Vân Tiểu Yêu từ lúc hỏi hai câu kia, cho nên mặc kệ Hà Ngọc Liên nói gì cũng không đáp lại. Nhưng Hà Ngọc Liên rất nhanh lại nhắc tới một chuyện khác: "Không có lộ phí thì không ổn, ít ra cũng phải có chút đồ ăn. Tiểu Vọng, con theo nương một chuyến, lỡ đâu gặp phải tên Vân Lai Phúc không biết điều kia, con giúp ta dạy lão một trận."
Đứa con ngoan nay biến thành tay chân đánh thuê là Trần Vọng: "..." Thôi, coi như lần cuối đi.
Hà Ngọc Liên vẫn dùng cái hũ sành đó đựng đầy một hũ nước, rồi dùng khăn sạch gói bảy tám cái bánh bao, sau đó mang theo đồ cùng Trần Vọng ra ngoài.
***
Bước chân Vân Tiểu Yêu nhẹ nhàng thoăn thoắt, đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua y không còn sợ hãi khi nghĩ đến việc về nhà mà là mong chờ.
Y đã chờ ngày này quá lâu, vì thế lúc ở trước mặt mẹ con Trần gia, không kìm được mà nở nụ cười.
Dù lúc vào thôn đã cố kiềm chế tâm trạng, khóe miệng y vẫn không giấu được nét cong, thế nhưng khi y đến gần nhà họ Vân, nhìn thấy tình hình trong sân từ xa, nụ cười kia lập tức tắt ngấm, thay vào đó là hoảng hốt vô bờ.
Y lập tức chuyển từ đi sang chạy, bất chấp Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý tại sao còn ở nhà, xông đến bên cạnh Phương Thúy Trân đang ngã trên đất, cuống cuồng gọi: "Nương... nương..."
Vân Phú Quý trông chẳng khác gì du côn lưu manh, ngồi chễm chệ dưới mái hiên, thấy y trở về thì nhe răng cười dữ tợn: "Tóm được rồi, thằng con hoang."
Tim Vân Tiểu Yêu như treo ngược nơi cổ họng, sợ rằng Phương Thúy Trân bị làm sao, y vội đỡ bà dậy, không thấy vết thương nào trên mặt, chỉ thấy lệ còn chưa khô, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Yêu..."
Vân Tiểu Yêu không đáp, chỉ ngẩng đầu lên, đối mặt với phụ thân và huynh trưởng của mình.
Vân Lai Phúc đã quen với việc đứng trên đầu y nhiều năm, quên mất rằng đứa con út ngày xưa cũng từng có ánh mắt kiên cường như thế.
Nhưng lão đã quên, nên thấy bị xúc phạm: "Ta sinh ngươi, nuôi ngươi, ngươi không biết báo đáp còn liên thủ với người ngoài hại ta, đây là cách ngươi đối đãi với cha ruột sao?"
"Sinh ta nuôi ta?" Vân Tiểu Yêu rốt cuộc không nhịn được nữa, phản bác lại, y chỉ vào khóe miệng vẫn còn rách, lại xắn tay áo lên, lộ ra vết thương chằng chịt nơi cánh tay, "Ngươi quên mất những vết thương này từ đâu mà có sao? Từ nhỏ tới lớn ngươi chỉ đánh mắng ta, thế mà gọi là cha?"
Vân Phú Quý cười khẩy đầy châm chọc: "Có người chống lưng rồi nên lớn gan quá ha? Trần Vọng đồng ý cưới ngươi rồi à?"
Vân Tiểu Yêu còn chưa kịp đáp thì Phương Thúy Trân trong lòng y bất ngờ bật dậy, vung tay tát cho Vân Phú Quý một cái, vừa giận vừa đau: "Sao ta lại sinh ra thứ súc sinh như ngươi."
Vân Phú Quý không ngờ Phương Thúy Trân sẽ ra tay, bị đánh trúng liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi: "Nương đánh con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!