Nơi an trí bệnh nhân là hậu đường của y quán, nơi này đặt hai hàng giường, mỗi hàng bốn chiếc, nhưng trong căn phòng rộng lớn ấy lúc này chỉ có mình Vân Tiểu Yêu.
Hôm qua lúc tỉnh lại, nơi y nhìn thấy không phải đây, chắc là sau đó có người chuyển y đến chỗ này. Là ai thì Vân Tiểu Yêu không muốn đoán, dù sao cũng không phải Trần Vọng, người đó luôn giữ chừng mực rất tốt.
So đo chuyện ấy chi bằng nghĩ xem phải báo đáp mẹ con họ thế nào. Tính cả lần này, Trần thẩm đã cứu y hai lần.
Nhưng hiện giờ ngoài hơn 300 văn cất riêng thì chẳng còn gì đáng giá, nếu đưa tiền cho Trần Vọng, liệu hắn có nhận không?
Vân Tiểu Yêu nghĩ nghĩ rồi lại ngủ thiếp đi.
Chẳng phải y lười, mà từ sau khi lương thực trong nhà ăn hết, trên núi cũng không còn bới ra nổi một gốc rau dại, bụng y chưa từng được no.
Đói một bữa, no một bữa là chuyện thường, đã rất lâu rồi mới được ăn no như hôm nay.
Giấc ngủ này y ngủ rất ngon. Khi tỉnh lại, y nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là Trần thẩm với nương y.
"... Ta thấy ngươi cũng đừng nhẫn nhịn nữa, cùng lắm thì hòa ly với lão, còn có thể giữ được cái mạng của Tiểu Yêu."
"Chuyện đó đâu dễ dàng như vậy."
"Mọi sự đều do người làm, ngươi nghĩ kỹ lại đi..." Hà Ngọc Liên liếc thấy Vân Tiểu Yêu từ trong nhà bước ra thì lập tức dừng lời, "Tiểu Yêu tỉnh rồi."
Thương tích của Vân Tiểu Yêu không ảnh hưởng đến việc đi lại, chỉ là thỉnh thoảng đau, cử động hơi bất tiện. Y tò mò hai người họ đang nói gì mới chống tay vào khung cửa bước ra, chào một tiếng: "Thẩm ạ." Rồi kín đáo liếc quanh một vòng, không thấy người kia, thầm thở phào nhẹ nhõm, "Sao thẩm cũng ở đây?"
Hà Ngọc Liên nhìn Phương Thúy Trân, cười lấp l**m: "Ta qua xem con thế nào, vừa vặn gặp nương con nên chuyện trò mấy câu."
Vân Tiểu Yêu chỉ nghe được vài câu, không đoán được toàn bộ nội dung, thấy bà không muốn nói rõ thì cũng không hỏi thêm: "Con khá hơn rồi, cảm ơn thẩm và Trần Vọng ca đã đưa con đến y quán."
Hà Ngọc Liên khoát tay, thoải mái nói: "Chút việc nhỏ, đừng để bụng."
Vân Tiểu Yêu lặng lẽ nhìn bà. Y thấy Trần thẩm khác xa với lời đồn. Bất kể là tiếp xúc trực tiếp, hay đưa y đến y quán, hoặc hôm nay vượt quãng đường xa đến thăm, đều không giống với hình ảnh chua ngoa cay nghiệt, tính tình hung hăng trong miệng dân làng.
Cứ như hai người khác nhau.
Trần thẩm mà y biết, rõ ràng là người biết ơn, có tình nghĩa.
"Thẩm là người nhân nghĩa, Tiểu Yêu dù chẳng có gì nhưng vẫn nhớ ơn ngài."
Hà Ngọc Liên mỉm cười: "Con là đứa trẻ ngoan."
Thấy tinh thần y khá tốt, không như tưởng tượng là uể oải, biết y đã vực dậy, không còn ôm ý nghĩ muốn chết, bà mới yên tâm: "Con không sao thì tốt, ta không làm phiền nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, ta về đây." Nói rồi quay người đi, lúc xoay người lại còn nhắn với Phương Thúy Trân một câu, "Ngươi nghĩ kỹ đi."
Phương Thúy Trân không đáp. Chờ Hà Ngọc Liên đi rồi, bà mới bước lên bậc đá tới trước mặt Vân Tiểu Yêu, nhìn con trai một lát, thấy mặt y vẫn chưa hết sưng thì nước mắt đã rơi xuống.
Vân Tiểu Yêu không nói gì. Y biết bộ dạng hiện giờ của mình không dễ nhìn, hôm qua bị Vân Lai Phúc tát một cái, khóe miệng đã nứt ra.
"Còn đau không con?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Nương ăn gì chưa?"
Phương Thúy Trân lau nước mắt: "Vừa nãy Ngọc Liên đưa nương cái bánh bao." Bà giấu trong ngực, định lấy ra cho Vân Tiểu Yêu ăn.
Vân Tiểu Yêu giữ tay bà lại: "Nương ăn đi, con uống cháo rồi."
Phương Thúy Trân nghe y lại từ chối, cuối cùng không kìm được, òa khóc: "Tiểu Yêu, nếu không phải mẹ con Ngọc Liên vừa vặn gặp được, chẳng lẽ nương sẽ mãi mãi không còn gặp được con nữa?"
Bà không bao giờ ngờ đến việc con trai út lại cố ý tìm chết. Mỗi khi nghĩ tới điều này, tim bà như bị dao đâm, mà không chỉ một nhát, nó còn xoáy đi xoáy lại, khiến lục phủ ngũ tạng bà như muốn vỡ nát. Chỉ cần nhớ tới những gì Hà Ngọc Liên nói, trong lòng bà tràn đầy hối hận và đau đớn.
Con bà vẫn còn trẻ như vậy, mà đã bị hành hạ đến mức nảy sinh ý định tìm cái chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!