Chương 77: Phiên ngoại: Tống Lãng và Tống Duẫn

Tên Tống Duẫn lúc ban đầu vốn không phải là Tống Duẫn, khi được Tống gia gia nhặt về thì đã quên mất tên mình là gì.

Theo lời Tống gia gia kể, lúc nhặt được Tống Duẫn, trời đã vào thu, gió heo may thổi lạnh lẽo, đứa bé đang ốm, có lẽ trong nhà chữa không nổi nên mới bị vứt đi.

Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của Tống gia gia.

Vì sau này ông từng nhờ người tra xét thân thế của Tống Duẫn, song vẫn không có kết quả.

Khi Tống gia gia nhặt được Tống Duẫn, nhà họ Tống vừa mới trải qua một biến cố lớn. Con trai và con dâu ông ra ngoài buôn bán không may gặp phải thổ phỉ hung ác, cả hai đều bỏ mạng, chỉ để lại ông và cháu nội nương tựa nhau sống.

Sự xuất hiện của Tống Duẫn tựa như đã được định sẵn trong số mệnh.

Ngày nhặt được Tống Duẫn, thằng bé còn đang phát sốt, Tống gia gia không dám chậm trễ, vội đưa đến y quán nhờ đại phu châm cứu bốc thuốc.

Đại phu bận rộn nửa ngày trời, mới kéo được tiểu Tống Duẫn từ quỷ môn quan trở về.

Đại phu quen biết Tống gia gia, khi ấy ông đã là người có tiếng ở huyện Lê. Cũng đại khái biết chuyện nhà ông, nhìn đứa nhỏ này, đại phu biết không phải cháu ruột, đoán rằng chắc là con cháu họ hàng.

Đợi tình trạng của tiểu Tống Duẫn ổn định, Tống gia gia mới đưa về thôn Tống gia.

Khi ấy Tống Lãng đang theo học ở tư thục, vì lo cho cháu nên mỗi ngày đều đi đi về về giữa huyện Lê và thôn Tống gia, cũng nhờ vậy mà mới nhặt được tiểu Tống Duẫn.

Chiều tối hôm đó, tiểu Tống Lãng vừa tan học về, vào nhà đã thấy trên giường có một đứa trẻ đang nằm—gầy còm nhỏ bé như mèo bệnh.

Tiểu Tống Lãng treo túi vải đựng sách lên, rồi vào bếp tìm gia gia: "Người trong phòng là ai thế ạ?"

Tống gia gia đang nấu cơm quay đầu liếc cháu ruột: "Là đứa nhỏ ta nhặt về."

Tiểu Tống Lãng chau mày rậm: "Nhặt nó về làm gì?"

Tống gia gia thở dài: "Đáng thương quá, nếu ta không nhặt nó, nó sẽ chết mất."

Nghe thấy chữ "chết", tiểu Tống Lãng bị xúc động, tựa như nghĩ đến điều gì đó, trầm mặc hẳn.

Tống gia gia biết hắn đang nghĩ tới cha mẹ mình, liền vẫy tay gọi.

Tiểu Tống Lãng đi tới, bị gia gia kéo vào lòng ôm lấy: "Đợi nó tỉnh dậy xem có biết nói không, nếu còn nhớ mình từ đâu đến thì đưa nó về lại, còn nếu không nhớ..." Tiểu Tống Lãng chờ ông nói tiếp, gia gia thở dài: "Nếu không nhớ thì càng hay, đứa trẻ bị gia đình vứt bỏ, có về lại thì cũng cùng một kết cục, nếu giữ nó lại, con có đồng ý không?"

Tiểu Tống Lãng bĩu môi quay đầu: "Để sau rồi tính."

Từ sau khi con trai con dâu mất, đứa cháu nhỏ này dường như đã biến thành người khác, mới bé tí đã trở nên trầm mặc ít lời, không thích cười.

Tống gia gia cũng không ép phải cho ngay một câu trả lời, chỉ âm thầm chuẩn bị hai tay.

Đứa nhỏ nhặt về ngủ mê man suốt một ngày trời, mãi chiều hôm sau mới tỉnh, vì thế mà hôm đó Tống gia gia cũng không đi huyện Lê, cứ ở nhà canh chừng.

Tiểu Tống Duẫn vừa mở mắt, đầu óc mơ màng, gặp phải cảnh vật xa lạ, hoảng sợ đến thét toáng lên.

Tống gia gia nghe tiếng động ngoài phòng liền lao vào: "Sao thế?" Thấy đứa nhỏ co rúm ở góc giường, hai tay ôm đầu gối run rẩy, ông từ từ tiến lại gần, dịu giọng: "Đừng sợ, ta là Tống gia gia, con đói không?"

Tiểu Tống Duẫn hai mắt đờ đẫn, cả người run không kiểm soát. Tống gia gia thấy vậy chỉ đành lui ra, sang nhà bên gọi mẹ ruột của tiểu Tống Nhạc tới, nhờ bà vào xem đứa nhỏ.

Mọi người đều biết Tống gia gia nhặt một đứa trẻ từ ngoài về. Nhưng đến cả mẹ ruột tiểu Tống Nhạc vào cũng chẳng khác gì, đứa bé vẫn hét lên rồi run rẩy không ngừng.

Người lớn hai nhà vây quanh bên ngoài đều lo lắng sốt ruột.

Bà nội tiểu Tống Nhạc nói: "Ta thấy chắc bị nhà ngược đãi, nên mới sợ người lớn như vậy."

Tống gia gia nhíu cặp mày y hệt Tống Lãng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nó vẫn còn bệnh, thế này thì không ổn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!