Xe ngựa rời khỏi thôn Tống gia liền một đường phi nhanh. Trần Vọng nhất định phải về trước ngày hai mươi tháng tám, nên không giống lần trước đưa Vân Tiểu Yêu đi tìm Vân Phú Sinh mà thong thả, lần này không cần lo cho ai khác, lại đúng là đi đường quen tay, một m*nh tr*n Vọng có bản đồ trong tay, xe ngựa ngày đêm đi gấp, chỉ năm sáu ngày đã đến huyện Thanh.
Lúc này huyện Thanh Hà đã không còn là bộ dạng của hai năm trước. Dù đã vào thu nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
Trần Vọng vào huyện Thanh Hà trước hết đến thăm lão đại phu. Lão đại phu thấy hắn trở về một mình thì đã hiểu ý của cả nhà, cũng không nhắc đến chuyện quay lại thôn Thanh Khê.
Ở lại huyện Thanh Hà một đêm, sáng hôm sau Trần Vọng mới ra ngoài lo việc.
Mà sau khi hắn rời thôn Tống gia, cuộc sống của Vân Tiểu Yêu vẫn như thường lệ.
Hiện tại Vân Tiểu Yêu vẫn phải nghe Mạnh phu tử giảng bài, lúc trước có Trần Vọng ở nhà, có hắn và Hà Ngọc Liên trông nom tiệm mì, giờ Trần Vọng về quê, Phương Thúy Trân phải thay hắn ở cửa hàng, không giúp trông nom Trần Niệm được nên Vân Tiểu Yêu phải mang theo con.
Trần Niệm hơn hai tháng tuổi, ngoài ăn là ngủ, chỉ cần không phải thay tã hay tắm rửa, bình thường rất dễ trông.
Thế nên y bế con đi học ở chỗ Mạnh phu tử.
Sư nương thấy y bế con tới, rất ngạc nhiên: "Sao con lại đưa Niệm Niệm đến đây?"
Vân Tiểu Yêu lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi sư nương, Trần Vọng về quê làm việc, trong nhà không đủ người ạ."
Sư nương cũng dễ tính: "Không sao, sư nương giúp con trông, con cứ yên tâm học."
Vân Tiểu Yêu giao con cho bà: "Niệm Niệm ra khỏi nhà đã uống sữa, sẽ không quấy khóc đâu ạ."
Sư nương ôm Trần Niệm mềm mại thơm thơm trong lòng, cười nói: "Sư nương cũng lâu rồi chưa bế trẻ con."
Bà và Mạnh phu tử có con nhưng đã lập gia đình, sống trong thành, chỉ thỉnh thoảng mới về.
Vân Tiểu Yêu từng gặp qua hai lần, nghe Tống Duẫn kể, con của Mạnh phu tử cũng là một tiên sinh dạy học.
Mạnh phu tử không có ý kiến với việc y mang con đến học, cũng không biểu hiện gì, nếu không phải lúc dạy đến cuối giờ ông bảo Vân Tiểu Yêu tự đọc sách còn mình đi chọc con thì thật sự nhìn rất lạnh nhạt vô tâm.
Đến giờ Dậu, Vân Tiểu Yêu cáo biệt Mạnh phu tử và sư nương, bế Trần Niệm về nhà.
Vừa về đến, Trần Niệm đã oa oa khóc đòi bú.
Vân Phú Sinh nghe thấy, nói: "Sữa đã đun nóng rồi, đệ đi cho bú đi."
Vân Tiểu Yêu là ca nhi, tất nhiên không có sữa, thôn Tống gia cũng không có phụ nữ đang ở cữ nên Trần Vọng đã mua một con bò sữa về nuôi, bình thường nhốt ở chuồng nhà Tống Duẫn, cần sữa thì đến vắt.
Vân Tiểu Yêu một tay bế Trần Niệm, một tay cầm bát sữa, động tác thuần thục đặt con ngay ngắn, rồi dùng muỗng sứ múc sữa, thổi nguội rồi đút.
Tiểu tử ăn nhanh, chưa mấy chốc nửa bát sữa đã cạn. Đút xong ngụm cuối, Vân Tiểu Yêu dùng khăn lau miệng cho con, lại ôm lên vỗ nhẹ.
Ăn no không khóc, mắt đen láy giống cha đảo quanh nhìn khắp, linh động hoạt bát.
Vân Tiểu Yêu càng nhìn càng thích, hôn lên má con, thì thầm: "Không biết cha con đi đến đâu rồi."
Trần Niệm "grừ" một tiếng, như đang đáp lại làm Vân Tiểu Yêu vui quá lại hôn thêm cái nữa.
Y bế con chơi một lát, Vân Phú Sinh xách thau gỗ vào: "Đệ tắm cho Niệm Niệm đi, kẻo trời tối lạnh."
Vân Tiểu Yêu liền ôm con vào phòng, tháo tã ra đặt lên giường, lấy sẵn quần áo sạch rồi mới tắm rửa cho con.
Trước lúc trời tối, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân về đến nhà, Hà Ngọc Liên đưa tiền lời hôm nay cho Vân Tiểu Yêu rồi vào bếp nấu cơm.
Ăn cơm xong, Vân Tiểu Yêu rửa mặt, ghi sổ xong xuôi mới lên giường nằm nghỉ.
Trong lòng nhớ đến Trần Vọng, không biết hắn ngủ ở thành hay quê hay là ngoài đồng, sợ hắn gặp chuyện lại không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ nghĩ xui thì ứng nghiệm, cuối cùng nghĩ miên man đến khi nào ngủ cũng chẳng hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!