Vân Tiểu Yêu mới sinh không lâu, sức còn yếu, ăn cháo xong nói chuyện với Trần Vọng một lúc rồi lại buồn ngủ. Trái lại Trần Vọng bị y đánh thức dậy thì không còn buồn ngủ nữa. Nghĩ ngợi chốc lát, hắn rửa mặt chải đầu rồi đến nhà Mạnh phu tử báo tin vui.
Báo tin hỷ với thân bằng cố hữu vốn là tập tục quen thuộc, chỉ là bọn họ ở thôn Tống gia không có thân thích, bạn bè cũng ít ỏi.
Tống Duẫn tối qua không mời mà đến là ân nghĩa lớn, còn Mạnh phu tử là ân sư của Vân Tiểu Yêu, có thể xem như thân nhất rồi.
Nghe tin Vân Tiểu Yêu sinh ca nhi, thê tử Mạnh phu tử vô cùng mừng rỡ, nói chờ đến khi đầy tháng nhất định sẽ đến uống rượu mừng.
Trần Vọng không ở lại lâu vì Mạnh phu tử đang dạy học, một mình ở cùng phụ nhân cũng không tiện, báo tin xong thì đi ngay.
Đến trưa, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân từ trong thành trở về, trên người hai người không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Đêm qua hai người thay nhau thức suốt nửa đêm, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt được một lát, sau đó lại vội vàng vào thành làm việc, dù là trai tráng như Trần Vọng còn chịu không nổi, huống hồ họ đều đã là người đứng tuổi.
Nhưng trong mệt mỏi lại không giấu nổi sự phấn khởi.
Trong nhà có thêm người là chuyện đại hỷ.
Vừa về đến nhà, hai người rửa sạch tay chân rồi không nhịn được liền vào phòng Vân Tiểu Yêu xem cháu. Tối qua gấp gáp quá, đến ôm cháu một cái cho đàng hoàng cũng không kịp.
Nghe tiếng đùa với trẻ con, Vân Tiểu Yêu cũng nhanh chóng tỉnh lại, ánh mắt lơ mơ đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở hai người: "Nương."
Hai người nghe y gọi, quay đầu lại: "Tỉnh rồi à."
Phương Thúy Trân đi tới, từ tốn đỡ y ngồi dậy: "Nếu có sức thì nên đi lại nhiều một chút."
Vân Tiểu Yêu dạ một tiếng. Đêm qua bà đỡ đã dặn rồi, sinh xong vẫn chưa xong việc, còn phải thải sản dịch. Y vịn vào giường chậm rãi đi lại vài bước, đúng là vì đã ngủ cả buổi sáng nên sức có đỡ hơn phần nào.
Vân Tiểu Yêu vịn mép giường đi qua đi lại chậm rãi: "Sao hôm nay về sớm vậy ạ?"
Hà Ngọc Liên nói: "Chúng ta không yên tâm con với đứa nhỏ, dù có Phú Sinh ở nhà, nhưng con bé còn phải trông vườn ruộng, Tiểu Vọng chăm con thì được, nhưng chăm trẻ con vẫn còn kém chút."
Phương Thúy Trân cũng nói: "Tháng ở cữ này sẽ vất vả một chút."
Vân Tiểu Yêu khẽ đáp: "Cũng khiến hai người vất vả theo."
"Chuyện trong nhà, không được gọi là vất vả." Hà Ngọc Liên nói, "Trong nhà có chúng ta, con cứ yên tâm mà dưỡng sức."
Vân Tiểu Yêu lại dạ một tiếng, nhìn đứa trẻ trong lòng Hà Ngọc Liên rồi hỏi: "Tên đặt xong chưa ạ?"
Hà Ngọc Liên nói: "Chuyện này do hai đứa quyết định."
Vân Tiểu Yêu quay sang nhìn Trần Vọng, Trần Vọng đáp: "Gọi là Trần Niệm, nhũ danh là Niệm Niệm."
Hai người Phương Thúy Trân nghe vậy liền gật đầu: "Tên này hay."
Vân Tiểu Yêu cũng thấy ưng.
Thế là tên đứa trẻ được quyết định như vậy.
Buổi chiều, Trần Vọng đến nhà Tống Duẫn mượn chiếc chõng tre, Tống Duẫn lại theo hắn về thăm Vân Tiểu Yêu.
Tống Duẫn mang ghế tới ngồi trước giường, nắm lấy tay y hỏi: "Có ổn không?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Tối qua cảm ơn ngươi đã tới."
"Nào, đã gọi ta một tiếng Duẫn ca, sao có thể không quan tâm chứ."
Vân Tiểu Yêu thật lòng rất biết ơn Tống Duẫn. Hai người quen nhau mới hai năm, vậy mà Tống Duẫn luôn ưu ái bênh vực y, nói là huynh đệ ruột thịt cũng không quá lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!