Chuyện này cuối cùng kết thúc bằng việc Vân Lai Phúc nợ một món nợ lớn. Trần Vọng thậm chí còn tự ý quyết định để Vân Tiểu Yêu ở lại y quán để đại phu tiện cứu chữa hơn.
Vân Lai Phúc tức đến gào khóc, nhưng đều bị Trần Vọng dùng vũ lực trấn áp.
Hoàn toàn không có cơ hội nói không. Mà có nói thì đại phu cũng không nghe.
Lương y như từ mẫu, khi còn không thấy người thì thôi, giờ người được đưa tới trước mặt, nếu không chữa cho tốt thì ông thà đóng cửa nghỉ nghề.
Chuyện Vân Tiểu Yêu ở lại y quán coi như đã chắc như đóng đinh, Vân Lai Phúc thấy đại phu và Trần Vọng thông đồng với nhau, tức tối cầm giấy nợ bỏ đi.
Đại phu nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của lão, lắc đầu nói: "Quả thật không xứng làm cha."
Hà Ngọc Liên gật đầu đồng tình.
Đại phu lại quay sang hỏi Trần Vọng: "Ngươi thật sự muốn trả tiền thay lão?"
Đúng vậy, trước đó Trần Vọng ghé tai ông nói chính mình sẽ trả tiền thuốc, nhưng không được nói cho Vân Lai Phúc biết, còn phải viết giấy nợ bắt lão lăn tay điểm chỉ. Việc này không gây tổn thất gì cho đại phu nên ông đồng ý ngay.
Trần Vọng chỉ nói: "Chút nữa ta sẽ mang tới cho ngài."
Đại phu cũng không sợ bị lừa, dù sao Vân Lai Phúc đã in dấu tay rồi.
Hà Ngọc Liên nhìn Vân Tiểu Yêu vẫn đang mê man trên giường, nói với đại phu: "Vậy thì làm phiền ngài chăm sóc Tiểu Yêu."
"Cứ yên tâm, chỗ ta có dược đồng trông chừng."
Trần Vọng nhân đó nói: "Tên Vân Lai Phúc kia lòng dạ độc ác, e là sau khi về sẽ nghĩ ra cách hại ta, nếu có việc gì ảnh hưởng đến thanh danh của Vân Tiểu Yêu, mong đại phu đứng ra làm chứng."
Đại phu vừa nghe liền hiểu: "Đó là lẽ đương nhiên."
Trần Vọng và Hà Ngọc Liên lúc này mới rời khỏi y quán.
Ra đến ngoài, Hà Ngọc Liên nói: "Nương mang theo ít bạc, có muốn mua gì không?"
Trần Vọng nhìn quanh, đường phố huyện Thanh Khê không còn phồn hoa như trước, ít sạp bán hàng, chẳng có gì đáng mua.
Hắn lắc đầu: "Về thôi, lát còn phải mang đồ tới nữa."
Hà Ngọc Liên lúc này mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này đều do nương mà ra."
Trần Vọng không nói gì, ý rất rõ: người biết thế là được rồi.
Hà Ngọc Liên: "..." Thằng nhóc này đúng là nghĩ vậy thật.
Nhưng đúng là lỗi của bà, không dám trách Trần Vọng, chỉ lẳng lặng theo hắn về nhà.
Vì còn phải chạy một chuyến nữa nên hai người đi nhanh hơn, về đến nhà, Hà Ngọc Liên đi lấy nước, chợt nhớ ra cái bình gốm đưa cho Vân Tiểu Yêu: "Chờ Tiểu Yêu tỉnh thì bảo nó mang bình về nhé."
Trần Vọng ngồi trên ghế dài yên lặng nghe.
Lần này chi phí khám bệnh của Vân Tiểu Yêu không ít, không chỉ có một thùng nước, còn cả mấy cân gạo. Chủ yếu là nước nấu thuốc cũng tính trong đó.
Hà Ngọc Liên lấy ra một thùng nước rồi lôi ra một bao gạo, cuối cùng lấy giỏ trúc, cho bao gạo vào trong, lấy cây đòn gánh phía sau cửa đưa cho Trần Vọng.
"Nương đi nấu cơm, con về là có ăn."
Trần Vọng gật đầu, gánh thùng nước rỗng và giỏ trúc ra ngoài. Ra khỏi thành, Trần Vọng đi tới sau một gò đất, dùng dị năng hóa ra một thùng nước, rồi từ kho gạo trong không gian lấy ra mấy cân gạo bỏ vào bao, buộc miệng lại cho vào giỏ, nhân lúc không có ai lại gánh trở lại thành.
Thể trạng hiện giờ của hắn không tệ, dị hóa một thùng nước chỉ hơi khó chịu chút, không đến nỗi đi không nổi, chỉ là từ cổng thành đến y quán còn một đoạn, hắn đi một mạch không nghỉ nên có hơi th* d*c.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!