Chương 6: (Vô Đề)

Gậy gộc như mưa rơi xuống người.

Vẻ mặt của Vân Tiểu Yêu như thể không biết đau là gì, còn Vân Lai Phúc thì ra tay như đang đập giũ một bộ quần áo bẩn.

Khi gậy đánh trúng bụng dưới và hông, Vân Tiểu Yêu mới khẽ rên một tiếng, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, như thể đã đau đến cực hạn.

Vân Tiểu Yêu vốn đã nhiều ngày không ăn, lại bị Vân Lai Phúc tát một cái, đá một cú, nửa cái mạng đã treo trên sợi thép rồi, giờ lại bị đánh đập không phân phải trái, bất tri bất giác đã thoi thóp sắp tắt thở.

Khoảnh khắc ấy, Vân Tiểu Yêu không biết bản thân đang có cảm giác gì. Rất đau, nhưng lại có một sự nhẹ nhõm như sắp được giải thoát. Chỉ là y vẫn canh cánh lo cho Phương Thúy Trân, cứ tự nhủ không được nhắm mắt.

Phải đợi nương về...

Đúng lúc y mở mắt trống rỗng nhìn về phía cổng rào, đột nhiên có hai bóng người bước vào trong tầm mắt, tiếp đó là một giọng trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai: "Đủ rồi."

Gậy trên người liền dừng lại, có người mang theo hương xà phòng ôm lấy y: "Tiểu Yêu, con đừng ngủ, mở mắt ra đi."

Vân Tiểu Yêu mơ màng nhìn khuôn mặt không mấy quen thuộc: "Thẩm..."

Người đến chính là Hà Ngọc Liên.

Nghe rõ lời thì thầm của Vân Tiểu Yêu, bà vội gật đầu: "Là thẩm đây, con cố lên, thẩm đưa con đi tìm đại phu."

"Không cần..." Vân Tiểu Yêu muốn nắm lấy tay bà nhưng cánh tay như gãy rời, không còn chút sức lực, nâng lên không nổi.

"Đừng nói linh tinh, rồi sẽ ổn thôi."

Hà Ngọc Liên nghiêng người, dễ dàng cõng Vân Tiểu Yêu gầy trơ xương lên.

Bịch — máu từ mũi nhỏ giọt xuống, nở thành một đóa hoa đỏ.

Trần Vọng hất tay Vân Lai Phúc đang cầm gậy ra, như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu, mặt đầy vẻ ghê tởm.

Vân Lai Phúc đang tức giận bị hắn cắt ngang, lại thấy vẻ mặt chán ghét của hắn thì lập tức chửi ầm lên: "Ngươi là thứ gì? Lão tử dạy con mình cũng xen vào?"

Trần Vọng không nói gì, khóe mắt liếc thấy trong góc có bó củi liền rút ra một khúc, ước lượng trong tay rồi bất ngờ giáng mạnh vào bắp chân của Vân Lai Phúc, khiến lão đau đến rú lên một tiếng...

Hà Ngọc Liên nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn: "Tiểu Vọng..."

Trần Vọng dịu giọng đáp: "Không sao, nương cứ đưa Vân Tiểu Yêu đi trước, con theo sau."

Hà Ngọc Liên nhìn hắn rồi lại nhìn Vân Lai Phúc, cuối cùng hằn học mắng một câu: "Ngươi đúng là súc sinh, hổ dữ còn không ăn thịt con, đến con ruột cũng nỡ ra tay." Mắng xong vội vã cõng Vân Tiểu Yêu rời đi.

Vân Lai Phúc theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng chân phải đau nhức không dùng được lực, đành chỉ tay vào Trần Vọng mà chửi: "Ngươi dám đánh ta!"

Trần Vọng dùng hành động để chứng minh hắn không chỉ dám mà còn có thể đánh tiếp, mặt không biểu cảm, đặt khúc củi lên vai Vân Lai Phúc, giọng điệu lạnh nhạt không còn vẻ ôn hòa lúc trước: "Hôm nay ngươi xui xẻo gặp phải ta, theo ta một chuyến, tiền khám bệnh ngươi trả."

Vân Lai Phúc theo phản xạ: "Dựa vào đâu?"

Trần Vọng xoay khúc củi trong tay, đầu củi xù xì cọ vào cổ như kim nhọn, chỉ cần lão dám nói thêm một chữ không là sẽ đâm vào không sai nửa phân.

Vân Lai Phúc nhìn hắn, bỗng cảm thấy Trần Vọng sau nửa năm không gặp dường như đã đổi thành một người khác. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá, không có chút hơi ấm, khiến người ta vô thức muốn nghe theo.

"Ta không có tiền."

"Đó là chuyện của ngươi, đi."

Cơ thể nguyên chủ vốn là một thanh niên đầy sức sống, còn Vân Lai Phúc thì đã có tuổi, ba năm nay lại chịu đựng dày vò, tuy Trần Vọng nằm trên giường nửa năm nhưng ăn uống không thiếu, thể lực vẫn mạnh hơn Vân Lai Phúc vốn chỉ biết nạt nộ vợ con. Hơn nữa, linh hồn bên trong là đến từ tận mạt thế.

Loại dị chủng nguy hiểm nhất Trần Vọng còn từng đối đầu, há lại sợ một Vân Lai Phúc chỉ biết bắt nạt vợ con?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!