Hiện đang vào mùa hồng, trên những cây hồng cao lớn ở thôn Trịnh Gia, treo đầy những chùm quả xanh và vàng.
Thôn Trịnh Gia đông đúc, nhà cửa cách nhau bởi những con hẻm hẹp, cửa sổ sau sát với sân trước nhà bên cạnh, chỉ cần nói to chút là hàng xóm cũng nghe thấy. Nhà cửa xây không theo quy củ, sắp xếp lộn xộn, khó mà phân biệt phương hướng.
Thành ra hai người vừa đặt chân vào địa phận thôn đã phải tìm người hỏi đường.
Không phân biệt nam nữ già trẻ, Vân Tiểu Yêu liền xông lên hỏi đại một người: "Thẩm ơi, làm phiền hỏi chút ạ."
Đó là một phụ nhân trông còn lớn tuổi hơn cả Phương Thúy Trân, mặc váy màu đàn, khoác ngoài áo màu lan chi, tóc vấn khăn vải, tay xách giỏ có phủ vải, không rõ bên trong đựng gì. Bà ta nheo đôi mắt tam giác đánh giá hai người, nhướng mày: "Người ngoài à?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu, thật thà đáp: "Chúng ta từ huyện Thanh Hà tới, đang tìm người ạ."
Phụ nhân ồ một tiếng: "Trong làng đúng là có mấy hộ chuyển từ chỗ ấy đến, các người tìm ai?"
"Chu Như Hải với Vân Phú Sinh, thẩm có nghe qua không ạ?"
"Chu Như Hải..." Phụ nhân lặp lại cái tên rồi gật đầu: "Có ở đây."
"Thật ạ?" Vân Tiểu Yêu mừng rỡ, nôn nóng hỏi, "Họ ở chỗ nào? Phiền thẩm chỉ giúp."
Phụ nhân hỏi: "Họ là người thân nhà ngươi à?"
"Là tỷ ruột của ta."
Bà ta nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy có vài phần tương đồng, đặc biệt là đôi mắt và lông mày: "Đường trong thôn khó đi lắm, để ta dẫn các ngươi qua."
"Cảm ơn thẩm nhiều lắm ạ." Vân Tiểu Yêu quay đầu nhìn Trần Vọng.
Trần Vọng gật đầu, ra hiệu y cứ đi.
Phụ nhân dẫn họ vòng vo khắp làng, đến tận cuối làng mới chỉ vào một căn nhà lợp rơm rạ phía trước: "Chính là nhà đó."
Vân Tiểu Yêu vội cúi người cảm tạ.
Bà ta khoát tay: "Đi đi." Nói rồi quay về theo đường cũ.
Lúc này Vân Tiểu Yêu mới có thời gian nhìn quanh. Căn nhà cỏ phía trước không gần thôn cũng chẳng gần chợ, bên cạnh chỉ có một hộ làm hàng xóm, trước cửa là cánh đồng rộng lớn, vườn rau, ruộng đậu, ruộng lúa nối liền nhau thành một mảng, kéo dài đến chân núi. Mà cuối đồng là rặng núi rợp sắc lá đỏ của rừng phong.
Căn nhà rách nát, có dấu vá víu, hẳn là sau khi chuyển tới, Vân Phú Sinh mới sửa sang tạm.
Biết được người cần tìm đang ở ngay trước mắt, Vân Tiểu Yêu lại đâm ra chùn bước.
Y nhớ a tỷ, nhưng càng sợ a tỷ sống không tốt.
Cuộc đời Vân Phú Sinh, mười sáu năm đầu ở nhà mẹ đẻ bị cha ruột hành hạ, gả vào Chu gia lại bị mẹ chồng ức h**p suốt bảy năm. Cha hung ác, mẹ nhu nhược, huynh đệ xem thường, cha mẹ chồng khắt khe, may mắn duy nhất là có phu quân thương yêu.
Đôi lúc Vân Tiểu Yêu thấy a tỷ mình giống như tương lai của chính y, có khi còn bi thảm hơn — vì chưa chắc y gặp được một trượng phu yêu thương mình.
Nhưng vận mệnh như sóng biển, chưa đến phút cuối ai biết nó là dữ hay lành.
Giống như y từng nghĩ mình sẽ chết dưới đòn roi của Vân Lai Phúc, lại không ngờ được cứu bởi lòng trắc ẩn của Trần Vọng.
Mà người từng mềm lòng ấy giờ đang bên cạnh y, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Ta nhớ a tỷ quá."
Trần Vọng mỉm cười, nắm lấy tay y: "Đi thôi."
Hai người vòng ra phía trước, thấy có một dáng người quen thuộc đang quay lưng trong sân. Vân Tiểu Yêu vừa nhìn thấy liền khựng lại: "A tỷ ơi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!