Y chỉ lùi sang bên mấy bước rồi cũng không đi nữa, ngồi bệt xuống đất. Quần áo trên người đã sớm bị nước mưa và bùn đất làm cho dính đầy bẩn thỉu.
Dân thôn Thanh Khê đều như vậy nên Vân Tiểu Yêu cũng quên mất, mình đâu có sạch sẽ gì hơn con mèo con vừa lăn ra từ bếp lò.
Y ngồi đó, đầu óc trống rỗng. Thậm chí còn có chút mông lung nghĩ rằng: Là người kia quá sạch sẽ.
Không chỉ người đó, ngay cả Hà Ngọc Liên cũng sạch sẽ.
Giờ y mới nhớ lại, hôm đó đứng cạnh Hà Ngọc Liên, y ngửi được mùi xà bông thơm. Chỉ là khi đó không nghĩ kỹ.
Trần Vọng thấy y ngồi im thin thít không nói gì, có chút không hiểu, lại thấy y ôm gối rúc đầu vào giữa hai đầu gối, cả người toát ra vẻ chán nản.
Trần Vọng: "..." Chẳng lẽ khóc rồi?
Hắn lập tức ngồi không yên, không phải vì muốn an ủi Vân Tiểu Yêu, mà sợ Trần mẫu về thấy lại tưởng mình bắt nạt người ta rồi lại dắt về cho thêm đồ ăn.
Vì vậy hắn đứng dậy định đi, nhưng lại dừng chân: "Ta vào đây, ngươi cũng về đi."
Vân Tiểu Yêu lúc này mới ngẩng đầu, thấy hắn đã đứng dậy cũng vội bò dậy: "Được."
Trần Vọng mắt không có vấn đề, trên khuôn mặt gầy gò kia không thấy dấu nước mắt liền nhẹ nhõm thở ra, ừ một tiếng rồi quay người vào nhà.
Đợi hắn vào qua cổng rào, Vân Tiểu Yêu mới rời đi.
Trần Vọng đứng trong sân nhìn bóng lưng y, bất chợt linh cảm nảy lên, không hiểu sao lại nghĩ — Vân Tiểu Yêu chắc sợ mình ngất đi.
Hắn lắc đầu, vẫn là đừng suy nghĩ linh tinh.
***
Vân Tiểu Yêu ở lại đó thật sự là vì hai lý do.
Một là về nhà thế nào cũng bị đánh, thà về trễ chút còn hơn.
Hai là thật sự lo Trần Vọng ngất.
Không vì gì khác, chỉ là sắc mặt người này quá trắng. Giống như tuyết mùa đông nhiều năm trước.
Hà Ngọc Liên có ơn với y, mà giờ bà không có ở đây, nếu Trần Vọng thực sự ngất mà không ai phát hiện, y không đành lòng nên định đợi Hà Ngọc Liên về rồi mới đi.
Chỉ là Trần Vọng không muốn ở cùng y. Cũng do y thất lễ, dù bây giờ thôn Thanh Khê gặp tai họa, ai nấy đều vất vả vì miếng ăn nhưng lễ nghĩa liêm sỉ vẫn không thể bỏ.
Vân Tiểu Yêu thở ra một hơi, cất bước kiên định trở lại làng. Y phải chấp nhận bị xét xử.
Vân Tiểu Yêu tay không trở về nhà, bất ngờ là, y tưởng hôm nay cả nhà bốn người sẽ phải nhịn đói, vậy mà vừa đến cổng đã ngửi thấy mùi cơm khói bốc lên.
Thông thường lúc này là Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý ra ngoài tìm được gì đó. Dù biết sẽ chẳng đến lượt mình, nhưng y vẫn thấy nhẹ lòng.
Có lẽ hôm nay Vân Lai Phúc tâm trạng tốt, sẽ không đánh y đi. Vân Tiểu Yêu mím môi, đi về phía nhà bếp.
Bên bếp, Vân Phú Quý đang canh lửa, còn Vân Lai Phúc thì cầm xẻng, đang khuấy món gì đó trong nồi.
Ngửi mùi chắc là canh rau dại.
Mùa xuân năm nay, huyện Thanh Hà có vài trận mưa nhỏ, làm sống lại mảnh núi đã khô hạn lâu ngày, dân làng lũ lượt kéo nhau đi tìm nước, đào rau dại, dựa vào chút lương thực ít ỏi ấy để sống qua mùa.
Nhưng mưa ít, chẳng khác gì muối bỏ biển, người đến nhiều, rau dại cũng nhanh chóng bị đào sạch.
Nước và rau ngày càng khó tìm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!