Hiện giờ lại nghe đến hai người này, trong lòng Vân Tiểu Yêu đã không còn gợn sóng.
Y và nương, a tỷ bị hành hạ mấy chục năm, mà hai người kia chỉ bị phạt có nửa năm tù, căn bản chẳng đáng là gì.
Vân Tiểu Yêu cũng không thuận theo hỏi tiếp, mà chuyển sang chuyện khác. Lại ngồi chờ khoảng một bữa cơm, lão đại phu mới đến, vừa vào khách đường chẳng nói gì, trước tiên bắt mạch cho Vân Tiểu Yêu.
Cuối cùng, ông gật đầu: "Ừ, điều dưỡng rất tốt." Mạch khỏe, sắc mặt hồng nhuận, nhìn ra được Trần Vọng đã dốc lòng chăm sóc. Ông vuốt râu hỏi: "Nhìn dáng vẻ các ngươi, sắp có hỷ sự rồi nhỉ?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu, trên mặt bất giác mang theo ý cười: "Ngày mười sáu tháng mười chúng ta thành thân."
Lão đại phu nhìn chăm chú hai người một lát, bỗng cũng bật cười: "Hai đứa đúng là nhân duyên trời định."
Vân Tiểu Yêu hơi nghiêng đầu, lộ vẻ nghi hoặc. Trần Vọng thì như nghĩ tới điều gì, nhưng không mở miệng.
Lão đại phu còn phải khám bệnh, không thể mãi trò chuyện cùng họ, nói mấy câu rồi rời đi, hai người cũng không tiện ở lại lâu, thức thời cáo từ.
Trước khi đi, Vân Tiểu Yêu nói tối nay cùng nhau ăn bữa cơm. Lâm tiểu dược đồng không từ chối, chỉ nói phải hỏi ý sư phụ trước.
Vân Tiểu Yêu gật đầu, rồi cùng Trần Vọng rời đi.
Giờ đã muộn, họ định nghỉ lại một đêm ở huyện Thanh Hà, sáng mai lại lên đường. Tìm một khách đ**m, giao xe ngựa cho tiểu nhị chăm nom, hai người xách hành lý lên phòng lầu hai.
Vân Tiểu Yêu hỏi hắn: "Huynh có muốn quay về tế bái Trần bá phụ không?"
Trần Vọng không trả lời ngay, hắn đang suy nghĩ. Với hắn mà nói, người chết rồi là hết, tế bái hay không cũng chẳng sao.
Nhưng với người nơi này thì khác, sinh tử đều mang ý nghĩa riêng biệt, huống hồ hắn còn đang dùng thân thể của con người ta.
"Ừ, ta đi một chuyến, em ở đây chờ ta."
"Ta không cần đi à?"
"Em khỏi đi, để ông ấy có giận thì trút lên ta."
Vân Tiểu Yêu trầm mặc chốc lát, rồi nghiêm túc nói: "Huynh nói vậy ta thấy sợ đấy."
Trần Vọng xoa đầu y: "Trêu em thôi. Ở đây nghỉ ngơi cho tốt, khóa kỹ cửa, chờ ta về mới được mở."
"Ừ, huynh cẩn thận."
Trần Vọng rời đi, Vân Tiểu Yêu ngoan ngoãn cài then cửa rồi lên giường đi ngủ.
Trần Thiên Chính không sống lại cũng chẳng thành yêu, cứ yên lặng nằm trong mộ. Trần Vọng đốt giấy tiền trước mộ ông, hứa sẽ chăm sóc tốt cho Hà Ngọc Liên, mỗi năm cũng sẽ cúng giỗ, coi như đã xong. Hắn vốn chẳng phải người đa cảm.
Khi trở lại khách đ**m, trước sau chưa đến một canh giờ, Vân Tiểu Yêu đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị hắn gọi dậy mở cửa: "Nhanh vậy?"
"Ừ." Trần Vọng đóng cửa lại rồi ôm lấy y.
Vân Tiểu Yêu dựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại.
Những tháng ngày qua, nhờ Trần Vọng dốc lòng chăm sóc, y không chỉ mập lên mà còn cao hơn trước. Trước kia thấp hơn Trần Vọng cả cái đầu, giờ thì đã tới ngang môi hắn, không còn là trái bí nhỏ phải ôm vào lòng mới chạm tai tới ngực nữa.
Sau khi mập lên, trông y càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu. Trần Vọng trước đây chẳng biết mình có tiêu chuẩn chọn bạn đời nào, nhưng từ lúc để ý đến bé ngốc này, hắn hiểu ra tiêu chuẩn sinh ra là để bị phá vỡ.
Thấy y muốn ngủ tiếp, Trần Vọng hỏi: "Vậy tối khỏi ngủ?"
Vân Tiểu Yêu uể oải đáp: "Mệt mà."
Giọng mềm oặt, đúng là nũng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!