Chương 48: (Vô Đề)

Quận Thanh Thủy, địa giới Tân Hương.

Một cỗ xe ngựa dáng vẻ bình thường đang chạy trên con đường bị rừng cây rậm rạp che khuất. Người đánh xe là một nam tử khoảng hơn hai mươi, tướng mạo tuấn tú, khí chất trầm ổn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, khí thế kia như thể không phải đang đánh xe ngựa, mà là dẫn đầu thiên binh vạn mã.

Mành xe thả xuống, che kín bên trong không để lọt giọt nước. Xe lại đi thêm một đoạn, mành mới bị người từ bên trong vén lên.

Ngón tay vén mành thon dài như hành, đầu ngón tròn trịa, móng tay ánh lên sắc hồng. Sau tấm rèm là một gương mặt thanh tú trắng trẻo, hai má hơi phúng phính, là kiểu dung mạo khiến người ta thích như bé ngoan trong tranh Tết.

Chỉ thấy y nhíu mày, vẻ mặt dường như có tâm sự: "Trần Vọng, còn bao lâu nữa vậy?"

Không sai, hai người này chính là Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng.

Từ thôn Tống gia xuất phát, bọn họ đánh xe ngựa thẳng tiến đến huyện Thanh Hà, đường về tất nhiên trùng lặp với đường đi, nên lần này cũng phải dừng chân tại Tân Hương.

"Còn một nén nhang nữa là đến, mệt rồi à?"

"Ừ." Vân Tiểu Yêu vịn vào thùng xe, dịch người ngồi cạnh hắn, "Chúng ta đã đi nhiều nơi như vậy rồi mà vẫn không có tin tức của a tỷ."

Tính đến nay bọn họ đã lên đường bảy tám ngày, đi qua mấy trấn nhưng vẫn chưa tìm thấy Vân Phú Sinh.

Trần Vọng nắm dây cương, an ủi: "Đừng vội, từ từ tìm rồi sẽ ra thôi."

Vân Tiểu Yêu thở dài: "Nửa năm không gặp a tỷ, không biết tỷ ấy sống thế nào nữa."

"Tìm được người sẽ biết thôi."

Vân Tiểu Yêu phụng phịu: "Huynh cứ nói ta lải nhải, rõ ràng chính huynh mới vậy."

Khóe môi Trần Vọng khẽ nhếch.

Bị hắn xen vào như vậy, tâm tình u uất của Vân Tiểu Yêu cũng tan đi quá nửa, dứt khoát không nói nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn.

Lúc này đã gần hoàng hôn, xe ngựa rời khỏi rừng thì trông thấy vầng mặt trời còn treo nửa bên sườn núi xa xa. Hoàng hôn như rót vàng, phủ lên vạn vật trên đất trời một tầng sáng lấp lánh.

Một nén nhang sau, xe ngựa đến thôn làng từng đi ngang qua. Lúc ấy toàn là những hán tử đi làm về, gánh gồng, vác cuốc, gùi củi, đẩy xe cải tiến, ai nấy đều bước dưới ánh tà dương mà trở về nhà.

Trần Vọng vẫn nhớ đường đến nhà lão Lý, liền đánh xe theo lối đó, chưa đầy nửa khắc sau đã đến trước cửa nhà họ.

Lúc này trong sân truyền ra tiếng chó sủa.

Trần Vọng một tay nắm dây cương, một tay giơ lên gõ cửa: "Lão Lý đại ca, ngươi có ở nhà không?"

Trong nhà có người nghe thấy động tĩnh ngoài sân, từ trong bước ra: "Ai đấy?"

Trần Vọng nghe ra là giọng vợ lão Lý, liền tự báo danh: "Tẩu tử, ta là Trần Vọng, mấy tháng trước từng ngủ nhờ nhà ngươi một đêm, không biết ngươi còn nhớ không?"

"Trần Vọng?" Vợ lão Lý nghĩ một lúc, rồi à lên một tiếng: "Nhớ rồi nhớ rồi, đợi chút nhé."

Bà ra mở cổng sân, trông thấy hai người đứng bên ngoài, nhìn kỹ một hồi: "Ngươi thì vẫn vậy, dễ nhận ra, Tiểu Yêu ta lại nhận không ra."

Vân Tiểu Yêu đứng bên cạnh Trần Vọng, nghe vậy liền mỉm cười: "Nhờ phúc của tẩu tử, bây giờ thân thể ta đã khỏe rồi."

"Vậy thì tốt, mau vào ngồi."

Trần Vọng nói: "Chúng ta định quay về huyện Thanh Hà, đúng lúc ghé qua đây nên muốn đến thăm các người, tiện mượn ngủ lại một đêm, không biết có phiền gì không?"

"Có gì mà phiền, vào đi vào đi, chỉ là lão Lý hai hôm trước vào núi săn thú rồi, chưa về." Nhìn thấy bọn họ dẫn theo xe ngựa, vợ lão Lý lại nói: "Ngươi tháo cương ra đi, ta bảo đứa con trai thứ hai dắt nó vào chuồng bò, lát nữa tiện cho ăn luôn."

"Đa tạ tẩu tử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!