Chương 47: (Vô Đề)

Trần Vọng thấy y không chịu phối hợp, nói chuyện cũng không được, dứt khoát dùng vũ lực trấn áp, đè y xuống c** q**n ra.

Vân Tiểu Yêu vừa tức vừa giận, mắng thẳng hắn là đồ mãng phu.

Trần Vọng làm như không nghe, vạch ra cặp chân thon dài của y nhìn một cái: "Trầy xước một chút."

"Đều tại huynh."

Trần Vọng ngẩng đầu nhìn, thấy y như sắp rơi hạt châu, đành phải nhận sai: "Là ta sai."

"Hừ."

"Bôi chút thuốc." Trần Vọng kéo chăn đắp lên đôi chân y rồi đứng dậy đến tủ tìm thuốc mỡ.

Một lát sau, hắn cầm một bình sứ đen tuyền đi tới, mở nắp, mùi thảo dược thơm mát lan tỏa. Trần Vọng dùng ngón tay lấy một ít, thoa đều lên vết thương phía trong đùi y.

Vân Tiểu Yêu liếc hắn đang nghiêm túc bôi thuốc, kéo chăn trùm kín đầu.

Trần Vọng liếc y: "Làm gì vậy? Muốn tự ngạt chết à?"

"Không cần huynh lo."

Trần Vọng không đáp, bôi thuốc cả hai bên xong liền đậy nắp bình lại, đặt qua một bên, trực tiếp nắm lấy hai chân y kéo người lại gần, đồng thời cúi người, mày mắt lạnh lùng: "Vậy em muốn ai lo?"

Hành động này khiến Vân Tiểu Yêu ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn. Trần Vọng vẫn chú ý giữ chừng mực, không để đụng vào vết thương của y, thấy y chỉ nhìn chằm chằm mà không nói, liền thúc giục: "Nói đi."

Vân Tiểu Yêu lấy lại phản ứng, giơ chân đá hắn: "Huynh xấu xa!"

Nhưng bàn tay to của Trần Vọng giữ chặt mắt cá chân y, tuy đá được một cú đầu tiên, nhưng cú thứ hai thì không trúng: "Không nói rõ ta không tha cho."

Cả hai chân Vân Tiểu Yêu đều bị hắn giữ, chỉ đành đáng thương ôm chăn khóc thút thít: "Không có ai cả, chỉ có huynh thôi."

Lúc này Trần Vọng mới hài lòng, cúi đầu hôn lên mắt y, động tác tuy dịu nhưng giọng có vẻ hung dữ: "Không được khóc."

Vân Tiểu Yêu khịt mũi lau nước mắt, không dám khóc nữa.

Trần Vọng dễ dàng nắm lấy chân y: "Vẫn còn gầy, phải mập thêm chút nữa." Có thêm ít thịt, đôi chân dài này sẽ càng hoàn hảo.

"Vậy mà huynh còn bắt nạt ta."

Trần Vọng cười: "Vì ta thích em."

"Thích ta thì làm ta đau sao?"

Bé ngốc này, Trần Vọng không giải thích, thả người ra.

Vân Tiểu Yêu vừa được tự do liền muốn mặc quần, lại bị Trần Vọng ngăn lại: "Thuốc chưa khô."

Y chỉ đành nằm xuống, lấy chăn đắp kín người. Trần Vọng nằm xuống bên cạnh.

Vân Tiểu Yêu bị hắn bắt nạt hai lần, rõ ràng cũng không hoàn toàn do hắn sai, nhưng lại ghét chính mình ngốc, chỉ đành quay lưng về phía hắn giận dỗi.

Trần Vọng chẳng buồn để ý, làm như không hề biết y đang giận dỗi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vân Tiểu Yêu mở mắt nằm một lúc lâu, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, lại tò mò hắn đang làm gì, lòng ngứa ngáy, cuối cùng tự vả mặt mình, len lén trở mình.

Ai ngờ Trần Vọng dường như đã ngủ rồi, lồng ngực phập phồng đều đều. Vân Tiểu Yêu nhìn một lúc, vẫn không nhịn được, len lén vạch tay hắn ra, nhích lại nằm lên.

Vừa gối lên thì cánh tay ấy đã cuốn lấy y, ôm chặt vào lòng: "Còn đau không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!