Chương 46: (Vô Đề)

Vân Tiểu Yêu không ngờ Trần Vọng lại nói chuyện đi tìm Vân Phú Sinh ngay lúc đang ăn cơm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ từ từ tìm kiếm, vậy mà Trần Vọng dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y.

Hai người rửa mặt xong rồi trở về phòng, Vân Tiểu Yêu ngồi xếp bằng trên giường, hỏi hắn: "Sao huynh đột nhiên lại nói muốn đi tìm a tỷ?"

Trần Vọng nằm ở bên kia, nâng mí mắt nhìn y, lười biếng đáp: "Em sắp thành thân rồi, không định mời tỷ ấy uống rượu mừng sao?"

"Ta đâu có ý đó," Vân Tiểu Yêu đối mắt với hắn, "Nhưng thiên hạ rộng lớn như thế, tìm một người đâu dễ gì?"

"Muốn tìm thì không khó, lần này chúng ta đổi hướng thử xem, nhà trượng phu của Phú Sinh tỷ có lớn có nhỏ, hẳn sẽ không đi quá xa, khả năng cao vẫn là quanh vùng huyện Thanh Hà."

Lần trước họ đi về phía nam, nhưng phía nam có rất nhiều quận huyện, làng mạc càng nhiều, họ lại có mục đích khác, tìm người chỉ là làm qua loa, không tìm thấy cũng là chuyện thường.

Vân Tiểu Yêu nghe vậy liền nhào tới người hắn, mặt lộ vẻ vui mừng khác thường: "Vậy chúng ta sẽ quay lại huyện Thanh Hà?"

Trần Vọng thuận tay ôm lấy lưng y, hỏi lại: "Muốn về sao?"

"Có một chút, muốn gặp Lâm tiểu ca và lão đại phu." Đó đều là người từng giúp y, Vân Tiểu Yêu thả lỏng người, tựa lên ngực Trần Vọng, "Không về cũng được, tìm a tỷ quan trọng hơn."

Vân Tiểu Yêu mới tắm xong, áo vừa thay còn vương hương thơm của xà bông, theo hơi thở Trần Vọng lượn vào cánh mũi, hắn nhớ lại nụ hôn trước bữa ăn, ánh mắt lập tức thay đổi.

"Muốn về cũng được, chỉ cần em làm ta vui."

Vân Tiểu Yêu sững người, khó tin hỏi: "Ta chọc huynh giận lúc nào?"

Trần Vọng liếc nhìn đôi môi hồng của y: "Ta muốn là vui bây giờ."

Vân Tiểu Yêu trừng mắt, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm miệng mình, cũng nhớ tới chuyện vừa rồi, bản năng muốn lùi lại, ai ngờ vừa nhúc nhích đã bị hắn ôm chặt eo, vừa thẹn vừa giận: "Huynh buông ra."

Trần Vọng không đáp, chỉ nhìn y không rời mắt.

Môi Vân Tiểu Yêu vốn đẹp, khóe môi hơi rủ, môi giữa tròn đầy, trông như đang khẽ cười. Cộng với gương mặt vô hại ấy, lại càng khiến người ta thấy y ngoan ngoãn.

Y tuy chưa đến mức đầy đặn, nhưng đã bắt đầu có vài phần tư sắc. Khó trách Hà Ngọc Liên từng nói nuôi một thời gian chắc chắn không tệ, ánh mắt quả thật sắc bén.

"Nhanh lên." Vân Tiểu Yêu yếu ớt nói, rõ là thúc giục mà lại như làm nũng.

"Ừm, em đã muốn, vậy ta đành phối hợp thôi." Hắn nói như thể đang bị ép buộc.

Chữ "phối" còn chưa dứt thì đã bị hắn ôm ngang lật xuống dưới, trời đất đảo lộn, Vân Tiểu Yêu trừng lớn mắt, nhìn Trần Vọng đột nhiên đè lên mình: "Ta bảo—"

Trần Vọng không để y nói hết, thừa cơ cúi đầu hôn xuống.

"Ưm..."

Vân Tiểu Yêu giãy dụa, nhưng tay đã bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mặc hắn hôn, hoàn toàn khác hẳn lần trước.

Trần Vọng hôn dày đặc, như muốn rút cạn hơi thở, khiến y như sắp nghẹt thở.

Vân Tiểu Yêu gắng chịu đựng, ngửa đầu né tránh.

"Trần—"

Vừa mới có kẽ hở để thở thì hắn lại tiếp tục hôn xuống, khiến y tức muốn cắn, nhưng môi lưỡi đều bị hắn chiếm lấy, chẳng thể cắn nổi, tiếng cũng không thốt ra.

Không biết bao lâu sau, Trần Vọng mới buông ra. Vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt y lệ ngấn đầy, thần sắc đờ đẫn.

Hắn khẽ cười, cúi đầu hôn lên mắt, Vân Tiểu Yêu tưởng hắn lại tới, sợ hãi rụt người.

Trần Vọng lật người nằm xuống, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!