Chương 45: (Vô Đề)

"Làm phiền một chút, tránh đường cái."

Nghe thấy giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc, Vân Tiểu Yêu giật mình chui tọt vào lòng Trần Vọng. Trần Vọng chỉ có thể ôm lấy y, dùng cánh tay chắn tầm mắt Tống Lãng.

Tống Lãng thì không hề có ý thức phi lễ chớ nhìn, nhún vai một cái: "Không trách ta được đâu nhé." Ai bảo hai người này ân ái mà không biết quay về phòng, lại đứng chặn ngay trước cửa nhà hắn.

Trần Vọng chẳng buồn để ý tới lời trêu chọc của hắn: "Đồ nhờ ngươi mang đâu?"

"Đây." Tống Lãng đưa thứ đang xách trong tay cho hắn, rồi lấy ra thêm một túi tiền, "Phần còn lại."

Thứ đưa trước là hai gói bọc bằng giấy dầu, một gói vuông vức có ba bốn gói nhỏ, một gói khác thì phồng to không đều, chẳng rõ là gì.

"Cảm ơn." Trần Vọng nhận hết bằng một tay.

Tống Lãng ừ một tiếng.

Trần Vọng ôm lấy Vân Tiểu Yêu rời đi. Biết y da mặt mỏng, nên hắn không để y lộ mặt ra, dùng cánh tay che chắn, nghiêng người dẫn đi.

Mặt Vân Tiểu Yêu đỏ bừng, vừa nãy thấy Trần Vọng xúc động không kiềm chế được, quên mất giờ này Tống Lãng cũng sắp về rồi, lại còn đang ở ngay cửa nhà người ta...

Trần Vọng nhịn cười: "Em vào phòng trước đi, ta chào nương với mọi người một tiếng."

Vân Tiểu Yêu khe khẽ ừm.

Trần Vọng xách đồ vào bếp, bên trong Hà Ngọc Liên đang xào rau, cái xẻng sắt trượt vào lò bếp, phát ra tiếng keng lớn.

"Nương."

Giữa làn khói mù mịt, Hà Ngọc Liên ngẩng đầu lên: "Chà, con về rồi à, về khi nào đó?"

"Vừa về tới." Trần Vọng đặt đồ lên bàn, đi lại phía bếp, bữa cơm tối đơn giản chỉ có canh khổ qua xào thịt và đậu hũ hành xanh, "Con mua gà quay về."

Hà Ngọc Liên nhìn chằm chằm hắn hai lần, xác nhận người lành lặn, cũng không gầy đi, mới yên lòng: "Ừ, lát nữa nương cắt, con đi nghỉ đi."

"Vâng, con ở trong phòng với Tiểu Yêu, có gì gọi con."

Hà Ngọc Liên nghe vậy, nụ cười trên môi mang theo vài phần hàm ý sâu xa: "Đi đi."

Trần Vọng biết nương mình đang nghĩ sai lệch nhưng cũng chẳng thể giải thích, đành phải chịu đựng ánh mắt là lạ của bà mà quay đi.

Vân Tiểu Yêu ngồi trong phòng một lúc, bình tĩnh lại mới nhớ ra, hình như Trần Vọng không mang tay nải về. Sợ là mình mải nhìn người mà hoa mắt, đợi Trần Vọng bước vào mới dám hỏi: "Đồ của huynh đâu?"

"Vẫn để ở nhà Lưu Tương Ngạn." Người này là đồng liêu của Tống Lãng, cũng là chủ nhà thuê Trần Vọng đào giếng lần này.

"Còn ở chỗ hắn?"

"Ừ, ta nhận thêm một mối nữa." Trần Vọng bước đến ngồi xuống, còn bế bổng y từ trên ghế qua ngồi lên đùi mình.

Hắn sức lực kinh người, cứ vậy bế bổng Vân Tiểu Yêu, giờ đã nặng hơn trước không ít, mà vẫn ổn định như không.

Vân Tiểu Yêu chưa từng bị như vậy, lập tức lúng túng giãy giụa: "Huynh làm gì vậy?"

"Sao? Là tướng công của em, chẳng lẽ ôm một cái cũng không được?"

Vân Tiểu Yêu chẳng dám động đậy nữa, chỉ có thể cực kỳ không quen mà để mặc hắn ôm. Y ngồi trên đùi Trần Vọng, tự nhiên đầu sẽ cao hơn hắn, cụp mắt xuống, trong ánh nến bập bùng mà nhìn kỹ chân mày mắt mũi đối phương, ngắm một lúc mới nghẹn nghẹn nói: "Huynh bị rám nắng rồi."

Thực ra cũng không hẳn đen, y nhớ hồi mới quen Trần Vọng, da mặt hắn trắng bệnh như kiểu không thấy ánh mặt trời. Nhưng từ khi chuyển đến thôn Tống gia, da dẻ Trần Vọng mỗi ngày một khá hơn, giờ làn da bình thường rồi nên trông mới đậm màu hơn hồi trước.

Trần Vọng nhướng mày, thần sắc vừa thả lỏng vừa trêu ghẹo: "Không thích?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!