Chương 44: (Vô Đề)

Tống Duẫn không hề hay biết trong lòng y đang có chút hụt hẫng, tự mình cúi thấp người chui vào tán cây đào, nhìn quanh tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy hai quả đào chín. Hắn trèo cây rất thành thạo, tay bám chân đạp, không bao lâu đã hái được hai quả.

Vừa định leo xuống, lại thấy thêm hai quả khác trong đám lá, liền gọi lớn: "Tiểu Yêu, lại đây."

Vừa hạ thang xuống, Vân Tiểu Yêu đã đi tới, cũng chui vào dưới gốc đào đón lấy quả hắn chuyền xuống.

"Còn nữa này." Tống Duẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng vặn lấy quả đào có lớp lông mịn, quả liền rơi vào lòng bàn tay hắn.

Hắn đưa tiếp cho Vân Tiểu Yêu rồi cẩn thận quan sát. Cây đào tán lá rậm rạp, quả kết rất nhiều, chỉ là chưa đồng loạt chín, có quả còn xanh.

Tống Duẫn nhìn một vòng, chắc chắn không còn quả chín nào nữa mới trèo xuống: "Chắc vài ngày nữa là hái được rồi."

Chân vừa chạm đất, hắn phủi tay: "Đưa cho ta hai quả nhỏ."

Chỉ có bốn quả, không tính phần của Trần Vọng thì chia sáu người cũng không đủ, mà bên Vân Tiểu Yêu toàn là người lớn, đưa quả nhỏ thì không ổn.

Nhưng Vân Tiểu Yêu không đồng ý, chia mỗi người một lớn một nhỏ: "Ta là người lớn rồi."

Tống Duẫn kéo dài giọng ừm một tiếng: "Vậy thì đúng là thế. Thôi, chia vậy đi."

Vân Tiểu Yêu nói: "Cảm ơn Duẫn ca đã giúp ta lợp mái."

Tống Dụng đáp lại: "Không có gì, ta về đây."

Gần đây Tống Lãng được nghỉ mấy ngày liền, hắn mới có thời gian sang giúp. Vân Tiểu Yêu gật đầu, đợi hắn rời đi rồi cũng vác thang quay lại nhà mình.

Tới chạng vạng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Vọng, có vẻ hôm nay cũng không về.

Hai ngày sau, Tống Duẫn mới phát hiện Vân Tiểu Yêu có vẻ không được vui, thường hay ngẩn người. Rõ ràng hôm trước lúc hái đào còn rất vui vẻ, không biết sao tự dưng lại trầm lặng hẳn, thỉnh thoảng còn đờ đẫn cả mặt.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng đoán ra được lý do.

"Tiểu Yêu, nhớ Trần Vọng à?"

Tính cách Tống Duẫn thẳng thắn, trong chuyện tình cảm cũng rất trực tiếp, chẳng hề e dè. Đây cũng là nhờ ông nội và Tống Lãng chiều hắn từ nhỏ, nên hắn luôn có chỗ dựa vững chắc.

Vì vậy, khi đối mặt với Vân Tiểu Yêu còn ngại ngùng, hắn dễ dàng chiếm thế chủ động.

"Rõ... rõ lắm sao?"

"Ngươi chẳng khác nào viết hai chữ 'oán phu' lên trán. Nhưng cũng phải, Trần Vọng đi được bốn năm ngày rồi nhỉ, cũng nên về rồi."

Vân Tiểu Yêu buồn bã trong lòng, giọng cũng nhỏ đi: "Không biết nữa."

Y đang may áo tơi bằng cỏ tranh, dù tâm trạng kém cũng không dám trút giận lên đồ, lỡ may sai một bước là phải tháo làm lại từ đầu, y không dám làm chuyện ngu ngốc đó.

Tống Duẫn cười bảo: "Ta hồi đó cũng giống hệt ngươi, giờ mà ngươi chuyển ghế ra cửa ngồi nữa là y như một hòn vọng phu."

"Ngươi lại trêu ta."

"Trêu gì đâu, rõ là Trần Vọng có phúc mới được người ta nhớ nhung đến thế."

Vân Tiểu Yêu nghe vậy, môi khẽ cong, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Trần Vọng cũng rất tốt."

"Nếu thật sự nhớ hắn, hay ngày mai ta dẫn ngươi đi tìm?"

Vân Tiểu Yêu mắt sáng lên: "Có thể đi sao?"

Nhưng y nhanh chóng lại bình tĩnh lại, Liễu trấn cách xa, mà Tống Duẫn còn phải trông con, nếu thật là vì mình mà dẫn đi thì quá phiền toái: "Thôi, chắc Trần Vọng cũng sắp về rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!