Chương 43: (Vô Đề)

Trần Vọng ra khỏi nhà từ rất sớm, đến cả Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân cũng không biết hắn đi từ lúc nào. Ban đầu họ còn tưởng hắn vẫn đang ở nhà, bữa sáng còn chuẩn bị thêm phần của hắn, mãi đến khi Vân Tiểu Yêu tỉnh dậy, họ mới biết Trần Vọng đã đi từ lâu.

Dù vậy, hai người cũng có việc cần làm, họ chuẩn bị lên huyện Lê mua những đồ cần thiết cho việc thành thân sau này. Trước khi đi, hai người có dặn Vân Tiểu Yêu một tiếng rồi mới ra ngoài.

Vân Tiểu Yêu cũng không rảnh rỗi gì, hôm nay y phải tranh thủ hoàn thành hàng rào quanh giếng, việc đầu tiên là phải đi chặt tre.

Khi đóng cổng viện chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt liếc thấy trong sân nhà Tống Duẫn lại xuất hiện một bóng người không nên có.

Vân Tiểu Yêu bước qua, đứng ngoài viện: "Tống đại nhân?"

Trong sân đúng là Tống Lãng, người lẽ ra phải đang trực ở nha môn, hôm nay lại ở nhà, còn thay ra bộ quan phục đỏ thẫm thường ngày, khoác lên người bộ trường sam xanh sẫm, tay ôm bát tay cầm thìa, trông hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị thường thấy: "Ngươi chuẩn bị ra ngoài à?"

"Ừm." Vân Tiểu Yêu giơ chiếc dao bổ củi trong tay, "Ta đi chặt tre. Duẫn ca thì sao? Hôm nay sao lại là ngài trông Tiểu Tống?"

"Khụ..." Trên mặt Tống Lãng thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, chỉ là Vân Tiểu Yêu không nhận ra, "Đệ ấy vẫn còn ngủ. Hôm nay ta được nghỉ, thay đệ ấy trông con."

"Lâu như vậy mới được nghỉ một lần?" Phải biết từ lúc họ chuyển đến thôn Tống gia đến nay cũng hơn nửa tháng, Tống Lãng mỗi ngày đều đi sớm về muộn, hầu như chẳng thấy bóng dáng.

Tống Lãng hỏi lại: "Ngươi còn nhớ tên cường đạo mà chúng ta gặp ở huyện Lê không?"

"Ta nhớ. Vẫn chưa bị kết án à?"

"Hôm qua mới xử xong, phán chém đầu sau thu." Tống Lãng giải thích, "Gần đây bận rộn cũng là vì vụ án đó, giờ đã xong, ta mới có thể nghỉ vài hôm."

Một kẻ tội ác tày trời như vậy, xử chém đầu cũng là nhẹ nhàng rồi.

Vân Tiểu Yêu gật đầu, vẫy tay với Tống Tụng: "Tiểu Tụng, đợi ta về rồi chơi cùng nhé."

Tống Tụng đang được cha đút cháo, cũng bắt chước y vẫy tay gật đầu.

Vân Tiểu Yêu chào Tống Lãng: "Vậy ta đi làm việc đây."

Tống Lãng khẽ ừ.

Vân Tiểu Yêu liền rời đi. Y tới chỗ hôm trước cùng Trần Vọng đi chặt tre, ở đó vẫn còn sót lại những cành tre họ đã chặt. Hai hôm nay trời đẹp, những cành tre phơi dưới nắng đã bắt đầu héo rũ, chắc thêm vài ngày nữa là khô hẳn, có thể dùng làm củi đốt.

Vân Tiểu Yêu không định lãng phí, chặt tre xong thì gỡ cành, gom cành tre lại dùng dây cỏ buộc thành bó, gánh từng bó mang về nhà.

Cứ thế chạy tới chạy lui mấy chuyến, mang tre và cành về xong, Vân Tiểu Yêu uống nửa bình trà nguội, nghỉ lấy hơi rồi lại tiếp tục làm việc.

Trước sau cũng mất gần hai canh giờ, lúc này đã gần tới giờ Ngọ. Mà Tống Duẫn — người lúc y đi vẫn còn đang ngủ — cũng đã tỉnh, thấy y lại gánh tre về, bèn lại gần hỏi: "Làm chuồng gà xong rồi mà, sao còn chặt tre?"

Vân Tiểu Yêu ngẩng lên nhìn: "Ta định vây hàng rào quanh giếng." Rồi như phát hiện điều gì kinh ngạc, nói: "Duẫn ca, hôm nay trông sắc mặt ngươi rất tốt."

Má ửng hồng, mắt trong veo, giữa lông mày còn ẩn ẩn nét x**n t*nh chưa tan.

Tống Duẫn nghe vậy bật cười: "Ngươi đúng là đồ ngốc, đã ngủ cùng Trần Vọng rồi, mà cái gì cũng không hiểu à?"

"Không hiểu cái gì?"

Tống Duẫn hừ nhẹ, nghĩ một chút rồi nói: "Xem ra cần phải dạy cho ngươi một chút. Nhưng không vội." Trong phòng vẫn còn có vài thứ hay, vừa lúc có thể tặng cho y.

Vân Tiểu Yêu vẫn ngơ ngác, vẻ mặt trong sáng ngây ngô.

Tống Duẫn nhìn bộ dạng ngốc nghếch đó của y, không nhịn được bật cười: "Ta giúp ngươi một tay vậy. Giếng nước là của chung, sao có thể để ngươi làm hết được."

Vân Tiểu Yêu sợ nhất là có người tranh làm việc với mình: "Không sao, mình ta làm là được."

Tống Duẫn chẳng buồn để ý đến lời từ chối đó, quay về sân lấy cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh giúp chẻ tre. Lúc này Vân Tiểu Yêu đang cưa tre thành khúc, sau đó dùng dao phạt chẻ thành nan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!