Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vân Tiểu Yêu phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình y, Trần Vọng đã sớm không thấy bóng dáng. Ngay cả giường chăn phía Trần Vọng nằm cũng đã nguội lạnh, chắc hẳn là dậy từ lâu rồi.
Vân Tiểu Yêu ngồi dậy, đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ. Tối qua y phấn khích quá độ, cả đêm gần như không ngủ, hôm nay đương nhiên là ngủ quên. Nếu không thì sao lại chẳng biết Trần Vọng rời giường lúc nào.
Lúc này trời đã sáng hẳn, bình thường giờ này y sớm đã dậy rồi. Không biết nương không thấy y liệu có sang phòng gọi không, nếu không thấy...
Mà Trần Vọng hôm nay phải cùng Tống Lãng đến huyện Lê, Tống Lãng lên công đường từ sớm, chắc giờ cũng ra khỏi cửa rồi, nương không thấy y liệu có hỏi Trần Vọng không, Trần Vọng sẽ nói thế nào...
Vân Tiểu Yêu cũng không đoán được, nhưng y không thể cứ mãi ru rú trong phòng, bèn dậy đi giày, dọn dẹp giường chiếu rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa đã chạm mặt Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân đang ngồi dưới hiên, không chỉ có hai người họ, còn có cả Tống Duẫn.
Tiếng mở cửa vang lên, ba người đồng loạt quay đầu lại, Tống Duẫn còn cố ý ồ lên một tiếng thật khoa trương: "Tỉnh rồi à."
Vân Tiểu Yêu biết mình ngủ quên, không dám biện bạch. Nhưng Hà Ngọc Liên lại không cười nhạo y, ngược lại còn rất vui vẻ: "Sáng nay cơm còn trong nồi, con ăn xong rồi cùng chúng ta sang nhà lý chính."
Vân Tiểu Yêu nghiêng đầu hỏi: "Sang nhà lý chính làm gì ạ?"
"Đứa nhỏ ngốc, các con đã như vậy rồi, không mau chóng viết hôn thư, chẳng phải để Tiểu Vọng chiếm tiện nghi con à?"
Vân Tiểu Yêu ngơ ngác: "Như vậy là như nào ạ?"
"Ây da, con đúng là, còn hỏi nữa."
Vân Tiểu Yêu ngốc lăng lăng, nhất là mới tỉnh ngủ, trông lại càng ngờ nghệch, quả thật người ngốc vô tri.
Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân còn chưa hiểu rõ, Tống Duẫn đã nhìn ra, cười nói: "Đứa bé ngốc này còn chưa hiểu chuyện."
Hai người lúc này mới phản ứng lại, cùng cười rộ lên.
Hà Ngọc Liên cười đã rồi mới nói: "Ngốc đến mức bị Tiểu Vọng lừa cũng không biết."
Vân Tiểu Yêu chẳng hiểu họ nói gì, nhưng rất chắc chắn: "Trần Vọng sẽ không lừa con." Hắn còn từng nói cho y biết mình không phải là Trần Vọng thật, nhất định sẽ không lừa y.
"Phải phải phải, mau đi rửa mặt đi, ăn xong rồi sang nhà lý chính."
"Vâng." Y hỏi Tống Duẫn: "Duẫn ca ăn chưa? Chưa ăn thì ăn cùng ta đi."
"Ta ăn rồi, ngươi ăn đi."
Vân Tiểu Yêu liền tự mình đi ăn.
Đợi y ăn xong, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân cũng mang theo canh thiếp của hai người họ qua nhà lý chính.
Lý chính nghe nói họ đến viết hôn thư, lập tức cười tươi như hoa bảo phu nhân mài mực, muốn đích thân viết một bản hôn thư lời văn hoa mỹ.
Viết hôn thư không chỉ cần canh thiếp, còn cần cả hộ tịch, mà hộ tịch khi họ chuyển đến không lâu đã được lý chính ghi vào sổ sách, bốn người họ cũng đã có đầu có đuôi.
Hôn thư dùng giấy đỏ viết thành, từng nét bút đều mang lời chúc phúc cho tân nhân, hôn thư làm thành hai bản, hai bên mỗi người giữ một bản.
Lý chính bút mực tung hoành, viết liền hai bản không ngừng nghỉ, còn dặn dò: "Một lát để hai người họ điểm chỉ vào tên mình." Khi ấy hai bản hôn thư mới chính thức có hiệu lực.
Từ nay một năm bốn mùa, ba bữa một ngày, một nhà hai người, cùng nhau tương trợ, thấu hiểu, đầu bạc răng long.
Phương Thúy Trân hai người cười híp cả mắt, đặc biệt là Hà Ngọc Liên, khóe miệng kéo đến tận mang tai, người không biết còn tưởng là bà cưới vợ.
"Đa tạ lý chính, hôm khác chọn ngày lành, lại mời ngài đến uống rượu."
"Được thôi." Lý chính cầm lấy hộp ấn son trên bàn, "Các người mang về, điểm chỉ rồi đưa lại cho ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!