Chương 4: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Vân Tiểu Yêu không vội đến gốc cây đa lấy nước mà theo lệ thường đi xin ăn. Nếu xin được đồ ăn thì có thể tiết kiệm bánh bao, để dành cho mình và Vân mẫu cùng ăn.

Chỉ là vận may của y vẫn không khá hơn, đi khắp các huyện xã lân cận một ngày vẫn không xin được miếng gì bỏ bụng, ngược lại có người cho vài đồng tiền lẻ.

Dù vậy Vân Tiểu Yêu vẫn cúi đầu cảm tạ đối phương rối rít.

Về đến nhà, y lấy một cái bánh bao giấu kỹ ra, chia một nửa, cùng với một bát nước đưa cho Vân Lai Phúc.

Như thường lệ, Vân Lai Phúc không chừa lại phần cho y.

Ngược lại, Vân Lai Phúc còn nói một câu khiến Vân Tiểu Yêu khiếp sợ: "Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn mà vẫn còn gượng được, có phải giấu ta vụng trộm ăn gì rồi không?"

Vân Tiểu Yêu tim lập tức thót lên, tưởng rằng lão phát hiện ra điều gì, sợ đến mức lắc đầu loạn xạ.

Vân Lai Phúc thấy y sợ hãi như sắp bị đánh, khinh khỉnh cười lạnh: "Ta nghĩ ngươi cũng không dám."

Nói xong liền bẻ nửa cái bánh bao ra chừa cho Vân Phú Quý, còn mình thì bưng nửa bát nước, ngồi trên ghế tre ăn ngấu nghiến.

Vân Tiểu Yêu không dám thở mạnh, vội vàng chạy về nhà kho, trốn sau cánh cửa rơi nước mắt không một tiếng động.

Vì chuyện đó mà y quên mất ước hẹn với Hà Ngọc Liên, không đến nhà họ Trần bôi thuốc.

Tới tối, lúc đang lưỡng lự có nên ăn cái bánh bao cuối cùng không thì y mới nhớ ra chuyện bôi thuốc. Nhưng trong hoàn cảnh lo cái ăn no, chuyện ấy chẳng đáng gì.

Đây là cái bánh bao cuối cùng.

Nếu không ăn, y và Vân mẫu hôm nay sẽ phải nhịn đói.

Nếu ăn, ngày mai không xin được gì, y sẽ bị đánh. Chỉ cần nghĩ đến bị đánh, trên người liền đau âm ỉ.

Nhưng lại nghĩ đến cảnh Vân Lai Phúc hôm nay ngồi dưới mái hiên ăn bánh bao uống nước, Vân Tiểu Yêu liền sinh ác ý, cho dù ngày mai có bị đánh chết, y cũng không muốn nhường cái bánh bao này nữa.

Y lại gọi Vân mẫu đến, hai người ngồi trong nhà kho tối tăm cùng ăn cái bánh bao cuối cùng.

Liên tiếp hai ngày, Vân Tiểu Yêu đều xin được bánh bao và nước, Vân mẫu bắt đầu nghi ngờ: "Là người tốt bụng ở đâu cho vậy?"

Vân Tiểu Yêu đã hứa với Hà Ngọc Liên sẽ giữ kín bí mật, dù trước mặt Vân mẫu cũng không hé răng: "Nương ăn đi, dù sao cũng là người tốt sẵn lòng cho thôi."

Phương Thúy Trân thấy y không nói thì cũng không hỏi thêm. Nửa cái bánh bao vào bụng không thể hết đói, nhưng ít ra bụng có chút gì, khiến đêm đen bớt khổ.

***

Ngày hôm sau, Vân Tiểu Yêu lại đến huyện Thanh Hà. Y liều lĩnh đến tửu lâu, chấp nhận nguy cơ bị đánh.

Từ đầu năm, huyện Thanh Hà đã có mấy trận mưa nhỏ, tuy không giải quyết được việc tưới tiêu mùa màng nhưng vẫn khá hơn thôn Thanh Khê.

Tuy vậy, huyện Thanh Hà vẫn vắng vẻ hơn so với ba năm trước. Tửu lâu ở đây cũng chỉ gắng gượng duy trì, khách đến lui phần lớn là thương nhân đi qua huyện Thanh Hà đến các quận huyện xung quanh làm ăn.

Tình hình hạn hán ở thôn Thanh Khê vẫn chưa rõ nguyên nhân, quan phủ đến rồi đi hết đợt này đến đợt khác, đường xá bị xe ngựa cán rộng thêm nửa trượng cũng chẳng nghĩ ra cách nào.

Ai nấy đều biết thôn Thanh Khê đã bị quan phủ bỏ mặc.

Trước cửa tửu lâu có tiểu nhị canh giữ, như thể là để phòng mấy người như bọn y, từ xa thấy có người tới liền xua đuổi, kế hoạch xin ăn từ thương nhân của Vân Tiểu Yêu coi như thất bại.

Hôm nay nếu không xin được đồ ăn, chắc chắn không tránh khỏi trận đòn của Vân Lai Phúc. Vân Tiểu Yêu đi một vòng quanh huyện Thanh Hà, cuối cùng đành phải chấp nhận mình thật sự không thích hợp đi ăn xin.

Không ai thương xót y cả.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!