Chương 39: (Vô Đề)

Vân Tiểu Yêu mơ mơ hồ hồ, làm sao quay về phòng mình cũng chẳng nhớ rõ. Dù đã nằm trên giường, trong đầu vẫn không ngừng hiện lại cảnh Trần Vọng hôn lên trán y.

Trong bóng tối, đầu ngón tay Vân Tiểu Yêu đặt lên nơi Trần Vọng vừa hôn, khoảnh khắc đó, thậm chí hơi thở lướt qua tóc mai cũng như thể còn đang lờn vờn bên tai.

Y trở mình nghĩ đến Trần Vọng, một người lúc nào cũng lạnh nhạt thế kia, vậy mà đôi môi ấy lại nóng như thiêu, hằn vào tim y một vết cháy không phai.

Càng nghĩ càng bối rối, y giận bản thân sao lại nghe lời như vậy, đúng ra nên lì lợm mà không chịu về phòng mới phải.

Vân Tiểu Yêu hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải ngủ.

Sáng hôm sau, Vân Tiểu Yêu dậy rất sớm, một mạch gánh sáu bảy gánh nước tưới hết rau trong vườn, xong lại đi quét sân, tự mình xoay như chong chóng.

Hà Ngọc Liên thấy thế, chẳng hiểu ra sao, hỏi Phương Thúy Trân: "Tiểu Yêu bị sao thế?"

Phương Thúy Trân lắc đầu.

Hà Ngọc Liên hừ một tiếng: "Chắc không phải bị Tiểu Vọng tổn thương đấy chứ?"

Phương Thúy Trân, với cương vị một người mẹ, nói: "Ta thấy không giống. Trông nó thế này giống như đang vui chuyện gì đó thì đúng hơn."

Hà Ngọc Liên không đồng tình: "Tiểu Yêu có cái tật gì kỳ cục, hễ vui là lại đi làm việc?"

Phương Thúy Trân không đáp.

Mười tám năm qua, chuyện khiến Tiểu Yêu vui vẻ thật sự chẳng mấy khi có, ngay cả bà là mẹ ruột cũng chẳng được chứng kiến nhiều. Nhưng có một lần bà nhớ rõ, đó là trước ngày Phú Sinh thành thân, hôm ấy thằng bé làm gì cũng hăng hái khiến Vân Lai Phúc còn tưởng nó cũng muốn gả, cười nhạo nó mấy câu. Nhưng chỉ có bà và Phú Sinh biết, Tiểu Yêu vui vì a tỷ mình cuối cùng cũng rời khỏi cái nhà đó.

Giờ phút này, khung cảnh ngày ấy lại tái hiện. Phương Thúy Trân đoán nguyên nhân khiến Vân Tiểu Yêu vui mừng chỉ có thể là do Trần Vọng lại nói gì đó với y.

Nương luôn hiểu con nhất, người khác không nhìn ra tình cảm của Tiểu Yêu dành cho Trần Vọng, bà làm mẹ thì biết thừa. Dù biết lý do, Phương Thúy Trân cũng không định hỏi, đã là chuyện khiến Tiểu Yêu vui thì hẳn là chuyện tốt.

Vân Tiểu Yêu tưới rau, quét sân xong lại định đi giặt đồ.

Hà Ngọc Liên thấy thế, vội ra khỏi bếp: "Ăn sáng rồi hẵng đi."

Vân Tiểu Yêu cười tươi: "Lát nữa về ăn cũng được." Nói xong liền xách thùng gỗ rời đi.

"Cái đứa này..." Hà Ngọc Liên cũng bật cười, "Tối qua còn như muốn khóc, hôm nay đã sống lại rồi."

Bà không ngốc, lúc ăn cơm tối hôm qua, biểu cảm của Tiểu Yêu thay đổi thế nào bà đều thấy rõ. Bộ dạng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kia, Hà Ngọc Liên bĩu môi – cái thằng nhãi Tiểu Vọng kia, tức phụ còn chưa cưới mà đã bắt nạt người ta rồi, đúng là đồ tồi.

Người con trai mà bà mắng là "đồ tồi" kia, chẳng bao lâu sau khi Vân Tiểu Yêu ra khỏi nhà cũng đã tỉnh dậy. Trần Vọng dậy thấy cửa phòng Tiểu Yêu mở toang, theo bản năng nhìn quanh sân và vườn tìm người.

Trước đây hắn cũng hay làm thế, làm nhiều thành quen, dần dần chẳng nghĩ đến ý nghĩa thật sự của hành động đó.

Nhìn quanh một lượt không thấy người, hắn vào bếp hỏi Hà Ngọc Liên: "Sáng sớm Tiểu Yêu lại chạy đâu rồi?"

Hà Ngọc Liên nói móc: "Tiểu Yêu còn chưa gả vào nhà họ Trần đâu, con quản được nó à."

Trần Vọng liếc bà một cái, không nói gì.

Phương Thúy Trân lên tiếng: "Nó đi giặt quần áo rồi."

Trần Vọng ừ một tiếng, xoay người đi luôn.

"Cái thằng này..."

Phương Thúy Trân cười: "Tiểu Vọng là đứa tốt, ngươi đừng mắng nó mãi."

Hà Ngọc Liên bực: "Ta là lo cho nó thôi. Tâm tư của nó cứ như bị mỡ heo che mất, ngay cả bản thân thích gì cũng không rõ ràng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!