Chương 37: (Vô Đề)

Trước kia chưa từng nuôi trẻ con nên không hiểu, giờ tự mình trải qua một lần, Trần Vọng mới nhận ra niềm vui trong đó thật khó mà diễn tả. Hắn thấy trong lòng đầy thành tựu, có chút hưng phấn xoa đầu Vân Tiểu Yêu một cái: "Mập lên là tốt."

Trời nóng, hơi thở trên người nam nhân phả tới, nhưng không giống người khác là mùi mồ hôi khó ngửi, ngược lại lại thanh mát như nước.

Vân Tiểu Yêu bị mùi hương ấy hun cho mặt nóng bừng, cúi đầu không dám nói gì.

Trần Vọng thu tay lại: "Về nhà thôi."

"Ừm."

Chạng vạng, Tống Lãng đến, hắn đứng ngoài cửa gọi Trần Vọng. Trần Vọng đang định rửa mặt nghe thấy tiếng hắn, liền từ trong nhà bước ra, "Có chuyện gì thế?"

Tống Lãng vẫn mặc bộ sai phục đỏ kia, dù sao cũng là ngày trực, kiểu dáng sai phục đều giống nhau. Hắn xách theo một túi tiền màu sẫm, chờ Trần Vọng bước lại thì ném cho hắn: "Tiền thưởng."

Trần Vọng ước lượng trọng lượng: "Bao nhiêu?"

"Hai lượng." Hắn đợi Trần Vọng hỏi tiếp, kết quả Trần Vọng chỉ ừ một tiếng rồi nhận luôn, hắn đành phải đổi đề tài, "Tiểu Duẫn nói giếng đã có nước."

"Ừ."

Tống Lãng hỏi hắn: "Trước kia ngươi là sư phó khoan giếng à?"

"Sư phó khoan giếng?"

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Tống Lãng còn kinh ngạc hơn: "Đã không phải là sư phó khoan giếng, sao lại có bản lĩnh xem mạch nước như vậy?"

"Ừ, ngươi cảm thấy ta có thể làm sư phó khoan giếng à?"

Tống Lãng hỏi ngược: "Nói một trượng ra nước là một trượng, còn hỏi ta?"

Trần Vọng nghĩ một chút, cảm thấy có lý: "Vậy sau này ta chính là sư phó khoan giếng."

"..." Ngươi tùy tiện vậy à?

Trần Vọng lại hỏi hắn: "Ngươi có biết chỗ nào còn cần khoan giếng không?"

"Cái đó thì ta không rõ, nhưng đồng liêu của ta đến từ các thôn trong huyện Lê, ta có thể nhờ họ hỏi thử."

Trần Vọng gật đầu: "Đa tạ."

Tống Lãng nói: "Hôm nay ta tới không chỉ để đưa tiền thưởng, còn có chuyện muốn bàn với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Thân thủ ngươi không tệ, có muốn hỗ trợ chúng ta xử lý mấy vụ án khó không?"

Trần Vọng nghi hoặc: "Nha môn các ngươi còn cần ngoài viện à?"

Tống Lãng nói: "Không phải thân thủ ai trong bộ khoái nha môn cũng giỏi, yên tâm, không để ngươi làm không công. Chỉ cần gặp tội phạm hung hãn kiểu như cường đạo giết người, ta sẽ xin phép huyện lệnh, cho ngươi một phần thù lao, thấy sao?"

Trần Vọng từng ở mạt thế đối phó với dị thú hung hiểm nhất, mà ở dị thế này, thứ nguy hiểm nhất cũng chỉ là đao kiếm, bắt một tên phạm nhân lòng dạ độc ác không tính là khó. Huống hồ từ khi đến đây, ngoài lần cứu Vân Tiểu Yêu ra thì hắn chưa từng dùng dị năng, thân thể và linh hồn luôn duy trì trong trạng thái hoàn hảo, quá trình dung hợp cũng tiến triển tốt, thời gian cần thiết ban đầu dự đoán là ba tháng giờ có lẽ không cần đến vậy nữa.

Hơn nữa, làm gì có mấy ai như cường đạo kia hung tàn vô lý?

"Có thể, nhưng ta chỉ phụ trách hỗ trợ bắt người, việc khác không liên quan ta."

Tống Lãng lập tức đồng ý: "Giao kèo thành."

Trần Vọng liếc hắn một cái: "Thù lao tính rõ ràng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!