Trần Vọng và lý chính làm xong việc rồi mới qua, sau đó hai người đợi một lúc ở cổng thành. Đợi mãi cũng chán, Trần Vọng bèn mời ông uống một bát nước đường của người gánh hàng rong, vừa ăn vừa trò chuyện, nhắc tới chuyện thôn Tống gia, Trần Vọng cũng hiểu thêm được phần nào.
Nhưng uống xong nước đường mà đợi thêm một khắc vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia đâu, lý chính sốt ruột nên về trước. Trần Vọng không chờ được người nhưng lại rất kiên nhẫn, tìm một chỗ mát ngồi xuống chờ tiếp.
Không biết bao lâu sau mới thấy bóng dáng Vân Tiểu Yêu vội vã xuất hiện, tay xách đầy đồ, dáo dác nhìn quanh như đang tìm ai đó.
Trần Vọng biết y đang tìm ai, bèn từ chỗ râm mát bước ra.
"Ở đây."
Vân Tiểu Yêu vừa nghe thấy giọng hắn thì lòng liền yên ổn được nửa, men theo tiếng gọi mà tìm được người, thở phào nhẹ nhõm: "Ta tưởng ngươi về rồi."
"Ta ngồi bên kia." Trần Vọng chỉ về phía mình đi ra, rồi hỏi, "Tống Duẫn đâu?"
"Ở đằng sau. Khi bọn ta ra khỏi thành thì gặp Tống đại nhân đang tuần tra, hắn bị gọi qua rồi."
Trần Vọng đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy phu phu họ Tống trong đám đông phía sau, thấy hắn nhìn qua, Tống Lãng còn giơ tay chào, hắn cũng giơ tay đáp lại, sau đó thu ánh mắt về: "Tống Duẫn không về à?"
"Hắn sẽ về sau cùng Tống đại nhân."
"Nếu ta không chờ ở đây thì sao?"
"Duẫn ca nói nếu ngươi về rồi thì sẽ đưa ta về cùng."
Trần Vọng khẽ ừ một tiếng, cúi người lấy đồ trên tay y. Lúc này mới thấy trong cái giỏ tre mà y xách có lót rơm bên trong, năm con gà con và ba con vịt con đang rúc vào nhau.
"Tự nuôi lấy à?"
"Ừ, gà con với vịt con rẻ." Chỉ là nuôi hơi mất công, nhưng không sao, y có kinh nghiệm, nhất định nuôi tốt.
Trần Vọng lấy hết đồ từ tay y, tự mình xách: "Đi thôi."
Biết hắn vẫn chờ mình, lại còn đợi lâu như vậy mà không hề nổi giận hay trách móc gì, Vân Tiểu Yêu trong lòng thấy ngọt ngào: "Lý chính đâu rồi?"
"Ông ấy về trước để mượn khuôn đúc." Đào giếng mà chỉ đào bằng tay thì không ổn, còn cần khuôn để định hình. Trước kia thôn đã từng đào giếng, khuôn vẫn còn, dọn dẹp lại là dùng được.
Vân Tiểu Yêu quay đầu vẫy tay chào Tống Duẫn rồi đi theo hắn ra khỏi thành, "Đặt gạch rồi à?"
"Ừ, ba ngày nữa họ sẽ giao hàng, giao thẳng tới thôn Tống gia."
Vân Tiểu Yêu biết mua nhiều thì có thể yêu cầu cửa hàng giao tận nơi.
Hai người đi được một đoạn, Vân Tiểu Yêu nói: "Để ta xách một ít."
"Không nặng." Trần Vọng hơi thở vẫn đều, "Mua gì thế?"
"Ta mua không nhiều, ngoài gà con vịt con thì chỉ mua vài gói hạt giống, còn lại đều là đồ của Duẫn ca."
Trần Vọng nhìn đống đồ mình đang xách, có vài gói được gói rất đẹp, không phải loại giấy dầu thô sơ, ngược lại khá nặng tay, có lẽ là hộp gỗ, điều này làm hắn hơi thay đổi ấn tượng về một ca nhi nông thôn.
Xem cách Tống Duẫn tiêu tiền thế này, chắc tiền lương mỗi tháng của Tống Lãng cũng kha khá.
Hắn hỏi Vân Tiểu Yêu: "Sao ngươi không mua? Ta có đưa tiền mà?"
"Ta không biết mua gì cả, với lại Duẫn ca còn tặng ta son phấn nữa." Nói đến bốn chữ cuối, y lén nhìn Trần Vọng, "Duẫn ca tốt lắm đúng không?"
Trần Vọng hơi nhạy cảm với chữ tốt: "Ta cũng cho ngươi bạc mà."
"Không giống nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!