Chương 35: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, lý chính đã dẫn người tới cửa. Lúc ấy ước chừng là giờ Thìn.

Họ vừa mới dọn tới đây, cũng chưa có việc gì khác để làm, Vân Tiểu Yêu dậy sớm gánh nước tưới rau, thuận tiện nhổ cỏ trong vườn, ăn sáng xong thì cùng Hà Ngọc Liên đi giặt quần áo. Loáng một hồi, vừa quay về là gặp ngay lý chính dẫn người tới.

Ông dẫn theo hai người đàn ông vạm vỡ, một cao một thấp, nhìn mặt mũi không giống nhau, chắc không phải anh em.

"Lý chính."

Lý chính hỏi y: "Trần Vọng đâu?"

"Chắc đang ở trong phòng."

Lý chính khoát tay: "Ngươi vào gọi hắn ra, nói ta dẫn người đến bàn chuyện đào giếng."

Chủ nhà chưa ra mặt, ông cũng không tiện đưa hai nam nhân lạ vào nhà. Vân Tiểu Yêu đành đặt thùng gỗ đựng quần áo xuống một bên, đi vào phòng gọi Trần Vọng.

Thực ra sáng sớm Trần Vọng đã tỉnh dậy một lần, nhưng rảnh rỗi chẳng việc gì làm nên lại nằm ngủ tiếp. Lúc lý chính nói chuyện hắn đã nghe thấy, nên khi Vân Tiểu Yêu gõ cửa thì hắn đã mặc xong quần áo, chuẩn bị ra mở cửa.

Thế là Vân Tiểu Yêu suýt nữa đập tay vào mặt hắn, bị giật mình, y trách: "Sao ngươi ra mà không lên tiếng?"

"Ta ở trong phòng mình thì cần phải lên tiếng à?" Hắn là vượn người hay tinh tinh, còn phải hú vài tiếng chắc?

Vân Tiểu Yêu cãi không lại, chỉ đành nói việc chính: "Lý chính tìm ngươi."

"Ừ."

Hắn ra nói chuyện với lý chính, còn Vân Tiểu Yêu thì đi phơi quần áo đã giặt xong.

Một lát sau, phơi đồ xong, y đem thùng gỗ vào phòng tắm, vừa ra đã thấy Trần Vọng và mấy người kia cũng từ khách đường bước ra, Vân Tiểu Yêu tò mò liền theo sau. Chỉ thấy Trần Vọng dẫn họ đi xuyên qua vườn rau, đến một bãi đất trống cách vườn khoảng ba trượng.

Bãi đất này không sát với nhà nào, phía trái nối với vườn rau nhà mới, nhưng còn cách một khoảng, phía phải là con đường nhỏ, cũng có một đoạn cách biệt, tạo thành một khu đất riêng biệt, không ai động tới.

Quả nhiên, lý chính xem xong thì nói: "Ừm, nếu là mảnh đất này thì dễ rồi, chỉ cần mọi người gật đầu là được."

Vân Tiểu Yêu đứng sau Trần Vọng, chăm chú quan sát bãi đất này, phát hiện ra lý do chưa ai canh tác ở đây, ngoài việc xa nhà thì chính giữa bãi đất còn bị trũng xuống, muốn trồng rau cũng phải lấp lại đã.

Trần Vọng chỉ vào chỗ trũng đó: "Đào xuống từ đây, ba mét là gặp nước."

Thực ra bốn phía bãi đất đều dốc xuống nhẹ về trung tâm, nhưng độ cong nhỏ, không chú ý thì không nhận ra.

Người vạm vỡ thấp hơn trong hai người lý chính dẫn theo hỏi: "Thật có nước sao?"

Trần Vọng điềm nhiên: "Đào thì biết."

Người cao hơn nói: "Nhỡ không có thì chẳng phải đào uổng công à?"

Bọn họ nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu, một là vì Trần Vọng mới gia nhập thôn Tống gia, họ chưa từng gặp, càng không biết bản lĩnh ra sao, hai là do người này nói năng quá chắc chắn, nghe không đáng tin.

Nhưng Vân Tiểu Yêu nghe không lọt tai, dù biết cũng có lý, vẫn không muốn họ nghi ngờ Trần Vọng, liền ló đầu ra từ sau lưng hắn, nhỏ giọng bênh vực: "Có nước mà."

Lý chính thấy thế liền cười: "Ngươi đúng là bảo vệ phu quân của mình."

Vân Tiểu Yêu theo phản xạ muốn đính chính, nhưng ngập ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Vọng, rồi thấy trong mắt hắn loé lên nụ cười, y sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Ngươi cười rồi phải không?"

"Không." Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng nếu nghe kỹ thì có chút vui vẻ, chỉ là Vân Tiểu Yêu chưa hiểu hắn nhiều nên chưa nhận ra.

Vân Tiểu Yêu lại nhỏ giọng nói với lý chính: "Hắn là ca ca ta, chưa phải phu quân."

Nghe xong cách gọi của cậu, Trần Vọng hơi nhướng mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!