Chương 34: (Vô Đề)

Trần Vọng vừa ra khỏi cửa, Vân Tiểu Yêu cũng không ngồi yên. Y mang hết gối chăn mà hôm qua Trần Vọng mua về ra phơi nắng, như vậy ngủ sẽ êm ái hơn.

Phơi xong, vừa đúng lúc thấy Tống Duẫn đang phơi quần áo. Y thấy người liền ra khỏi sân, gọi một tiếng: "Duẫn ca."

"Chào buổi sáng, Tiểu Yêu."

Tống Duẫn búi tóc, để lộ chiếc cổ trắng dài thon thả, bên ngoài khoác áo dài rộng, ống tay được bó lại bằng dây áo. Người như ánh trăng trên trời, vậy mà lại toát lên vẻ đẹp mang hơi thở đời thường.

"Tiểu Tụng đâu rồi?"

"Nó còn đang ngủ."

Tống Tụng dù thông minh lanh lợi, rốt cuộc cũng chỉ mới hai tuổi, lứa tuổi này trẻ con vốn ham ngủ.

"Duẫn ca, ta muốn hỏi thử, gần đây có ngọn núi nào có thể nhặt củi được không?"

"Sau núi là đất của thôn Tống gia, ai trong thôn cũng đều có thể vào nhặt." Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc ngươi cũng không biết đường, hôm nào ta dẫn ngươi đi một chuyến."

"Không cần, không cần đâu, ngươi chỉ chỗ cho ta là được rồi."

Tống Duẫn mỉm cười: "Nhà ta cũng phải đốt củi, đến lúc đó làm phiền thẩm giúp ta trông Tụng nhi một lát."

"Chuyện nên làm thôi." Tống Duẫn dẫn y đi nhặt củi, để Phương Thúy Trân trông Tống Tụng là lẽ đương nhiên.

Tống Duẫn mở cổng viện: "Vào ngồi chơi chứ?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu, đến gần hơn mới thấy cổ phải Tống Duẫn có một mảng đỏ: "Duẫn ca, muỗi trong thôn dữ vậy à? Ngươi bị cắn một mảng to thế kia."

Tống Duẫn theo phản xạ định che lại, sau đó buông tay, mỉm cười trêu chọc: "Ngươi không biết là loại côn trùng gì sao?"

Ánh mắt Vân Tiểu Yêu trong veo ngây thơ, không vướng chút tạp niệm nào. Quả thật là một viên ngọc chưa được mài giũa.

Tống Duẫn nảy sinh ý xấu, dụ dỗ: "Ngươi về hỏi thử Trần Vọng, hắn biết đấy."

Vân Tiểu Yêu không tin: "Hắn cũng mới chuyển đến đây, sao biết côn trùng trong thôn được?"

"Cứ hỏi đi."

"Ừm... được rồi."

Tống Duẫn nói chắc như đinh đóng cột, Vân Tiểu Yêu đành tin.

Trần Vọng đi chưa bao lâu, hơn một canh giờ sau đã quay lại. Trên lưng hắn đeo giỏ tre đầy ắp đồ đạc, vai còn vác một đòn tre treo gà vịt — hai con gà, hai con vịt. Còn Hà Ngọc Liên thì xách hai con cá.

Trần Vọng vừa vào viện, liền thấy chăn gối lại được đem ra phơi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Trước đây khi sống ở túp lều tranh với Hà Ngọc Liên, hắn vì tác dụng phụ nên cả tháng chẳng ra khỏi sân một lần, lại thiếu nước thiếu lương thực, giặt giũ nấu nướng đều lén lút, căn lều ấy chẳng chút gì gọi là hơi ấm của một mái nhà. Nhưng bây giờ, chỉ cần hắn từ bên ngoài trở về, là có người chờ trong nhà.

Dù bếp chưa nhóm lửa mà đã thấy ấm áp rồi.

"Vân Tiểu Yêu."

"Dạ." Vân Tiểu Yêu nghe tiếng hắn, vội chạy từ trong nhà ra, "Hai người về rồi à!"

"Tiểu Yêu, mang thau gỗ ra đây." Hà Ngọc Liên dặn.

"Vâng." Vân Tiểu Yêu xoay người vào bếp, lấy thau gỗ đựng rau ra, đổ nước vào để Hà Ngọc Liên thả cá vào nuôi tạm. Cá gặp nước liền sống lại, không còn thoi thóp như trước.

Vân Tiểu Yêu lại tới đỡ cái giỏ tre trên lưng Trần Vọng, hắn nhắc: "Nặng đấy."

"Cẩn thận chút, trong đó còn có lò sắc thuốc." Gà vịt được Trần Vọng để góc sân, rồi giúp y đỡ giỏ tre xuống, "Mua cả đường đỏ và mật ong rồi, lần sau làm bột khoai lang nhớ bỏ ít vào, đừng ăn sống nữa." Thứ đặc sệt không màu không mùi như nước mũi, vậy mà y cũng nuốt trôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!