Chương 33: (Vô Đề)

Đó là một cái thang dài, hắn vác tới mà bước đi vẫn nhanh thoăn thoắt như gió.

Trước khi lên mái nhà, Tống Gia Hưng vào từng gian một xem sơ qua vị trí cần sửa, sau đó mới dựng thang vào tường, bước từng bước một trèo lên trên. Hắn vốn là thợ chuyên làm việc này, mấy chỗ cần lưu ý chỉ có hắn mới hiểu.

Vân Tiểu Yêu thấy hắn bước đi thận trọng, chỗ nào đặt chân cũng rất cẩn thận, rồi cứ thế đi quanh một vòng, sau đó đứng trên mái nhà gọi với xuống Trần Vọng: "Hỏng không nhiều lắm, hai mươi viên ngói là đủ rồi."

Tống lý chính đang chờ bên dưới, nghe vậy liền nói với Trần Vọng: "Đi, ta dẫn ngươi đi mua."

Trần Vọng gật đầu, hai người cùng rời đi.

Vân Tiểu Yêu đứng dưới ngẩng đầu gọi: "Gia Hưng đại ca, ngươi xuống đi."

"Được, ngươi giúp ta giữ thang nhé."

Vân Tiểu Yêu chống tay giữ hai bên thang, mũi chân đè lên chân thang để thang không lắc lư. Tống Gia Hưng từ mái nhà trèo xuống, đứng vững dưới đất rồi phủi tay, hỏi Vân Tiểu Yêu: "Nghe nói các ngươi từ Thanh Hà huyện đến à?"

Con người sống quần cư thường có một đặc điểm: dù là thôn lớn hay nhỏ, chỉ cần có chút động tĩnh là lan truyền khắp nơi. Huống hồ hôm qua họ ra vào bao nhiêu lần, cũng chẳng giấu giếm gì.

"Vâng, bên ấy hạn hán, bọn ta cũng sống không nổi nữa."

"Hầy, ông trời không có mắt, người chịu khổ vẫn là chúng ta thôi."

"Ai mà chẳng nói vậy." Hà Ngọc Liên bê nước trà ra đưa cho hắn, "Chúng ta chỉ mong có cái ăn cái mặc, cả nhà bình an là được rồi."

"Thẩm nói phải lắm."

Nhà không có ghế thấp hay ghế trúc gì cả, Vân Tiểu Yêu đành phải vào bếp khiêng cái ghế dài ra cho hắn ngồi. Tống Gia Hưng vừa ngồi xuống thì nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh gọi Vân Tiểu Yêu.

"Tiểu Yêu ca ca~"

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân nhìn theo tiếng gọi, Hà Ngọc Liên lập tức reo lên: "Ôi chao, con nhà ai mà đáng yêu thế này!"

Tống Gia Hưng lại nhận ra ngay, thấy Tống Tụng liền mỉm cười: "Tiểu Tụng."

Tống Tụng đứng ở cổng sân, nhìn vị bá bá quen mặt này vài lần: "Hưng bá bá."

Vân Tiểu Yêu bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé: "Sao con tới đây? A phụ đâu rồi?"

"A phụ ở nhà, ta tới tìm ca ca chơi."

Vân Tiểu Yêu dắt tay bé: "Vào trong nào."

Phương Thúy Trân hỏi: "Là con trai của Tống bộ đầu à?"

"Dạ."

Tống Tụng hai tuổi, cao hơn các bé cùng tuổi một chút, cao tới đùi Vân Tiểu Yêu, môi đỏ răng trắng, giống hệt em bé trong tranh Tết, kiểu trẻ con này dễ chiếm được cảm tình người lớn nhất.

Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên vừa nhìn đã khen không ngớt lời. Chỉ là sợ làm bé sợ nên không dám ôm. Hôm qua bé đến thì Hà Ngọc Liên không có nhà, Phương Thúy Trân ở trong phòng, Tống Tụng không thấy ai cả, chỉ quấn lấy mỗi Vân Tiểu Yêu.

Vân Tiểu Yêu bị bé nắm vạt áo, muốn ôm mà sợ sức mình yếu, trượt tay lại ngã, đang lúng túng thì Tống Duẫn đến. Hôm nay đối phương thay sang bộ trường bào màu lam nhạt, so với bộ hồng rực rỡ hôm qua thì màu này càng tôn lên vẻ nhã nhặn thanh tú.

Hắn thong thả bước tới, chào hai vị trưởng bối: "Chào hai thẩm." Rồi quay sang chào Tống Gia Hưng, "Gia Hưng ca cũng ở đây à."

Tống Gia Hưng nói: "Trần Vọng mời ta tới thay ngói."

Hắn mỉm cười: "Vậy là chọn đúng người rồi."

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân vừa thấy người, cuối cùng cũng hiểu vì sao nhóc con kia lại đẹp đến thế. A phụ bé chắc là thần tiên chuyển thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!