Chương 32: (Vô Đề)

Được Tống Duẫn nhắc nhở như thế, Vân Tiểu Yêu cũng chợt nhận ra đúng là nên mang hết bàn ghế giường tủ ra ngoài phơi nắng trước. Đồ để lâu không có người sử dụng rất dễ ẩm mốc.

Vân Tiểu Yêu vội đi nói với Phương Thúy Trân. Phương Thúy Trân nghe vậy cũng buông việc trong tay xuống, chuẩn bị ra khiêng giường.

Vân Tiểu Yêu ngăn lại: "Uống hớp nước đã."

Phương Thúy Trân biết nước trà là người tốt nhà bên mang sang, trong lòng thấy cảm kích: "Chờ sau này ổn định rồi, có thể giúp gì thì giúp, người ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhà mình mới dọn tới, còn nhiều chỗ phải nhờ người ta chiếu cố."

"Vâng."

Hai mẹ con uống xong nước rồi bắt đầu khiêng giường, bàn, ghế ra ngoài. Đồ đạc nhiều quá, phải đem hết ra ngoài sân mới đủ chỗ phơi.

Làm xong việc đó, Vân Tiểu Yêu lại quay sang quét dọn bếp. Bếp là nơi khó xử lý nhất, mọi ngóc ngách đều phải dọn sạch, nếu không rất dễ dẫn chuột vào. Vừa quét vừa rửa, bận rộn suốt một canh giờ mới xong phần bếp.

Còn bên phía Phương Thúy Trân cũng đã quét dọn sạch sẽ xong các gian phòng. Hai người gom lại được cả một thúng rác lớn.

Giữa mùa hè nóng bức, dù Lê huyện mát hơn Thanh Khê thôn nhưng đến giờ ngọ thì cái nóng cũng không kém, hai mẹ con quay mòng mòng cả buổi sáng, mồ hôi đầm đìa, vậy mà trước sân sau vườn còn mấy rãnh thoát nước chưa dọn.

Vân Tiểu Yêu cầm lấy cuốc, tiếp tục ra làm. Có ba rãnh thoát nước: một nằm dưới mái hiên để hứng nước mưa, một ở khu vực bếp và phòng tắm, còn lại ở sau nhà. Căn nhà này đã để trống hơn một năm, mưa gió kéo bao nhiêu cành cây đá sỏi về đây làm nghẹt rãnh, cần phải thông lại, nếu không mưa xuống sẽ dễ bị ngập.

Vân Tiểu Yêu đang dọn sau nhà thì Phương Thúy Trân đi tới: "Con cứ làm đi, để nương đi gánh nước."

"Để con đi cho, nương nghỉ chút đi."

"Không sao, nương không mệt." Phương Thúy Trân nói: "Cũng không biết Liên muội với Tiểu Vọng khi nào về, trong nhà không thể không có nước được."

"Vâng, vậy lát nữa con ra thay nương."

Phương Thúy Trân dặn xong rồi đi. Vân Tiểu Yêu cũng không chậm trễ, tranh thủ làm cho xong rãnh thoát nước để còn đi giúp Phương Thúy Trân.

Chủ cũ để lại hai chum nước lớn, một đặt trước cửa phòng tắm, một đặt trong bếp, chắc để tiện cho nấu nướng và tắm rửa. Muốn gánh đầy hai chum nước này không dễ chút nào.

Hà Ngọc Liên trước đó từng nói, trong thôn chỉ có một giếng nước, lại nằm rất xa nhà mới, còn phải đi ngang qua nhà Tống lý chính. Phải nói là một đầu đông một đầu tây.

Làm xong việc, Vân Tiểu Yêu cũng đi gánh nước. Chủ cũ để lại khá nhiều dụng cụ, chỉ tiếc đòn gánh bị mối mọt khoét một bên, hai mẹ con chỉ có thể thay phiên nhau gánh nước.

Lúc này đã là giờ ngọ, trong thôn bắt đầu đông người, có người gan dạ thấy lạ thì hỏi: "Ê, hai người nhìn lạ quá, mới chuyển tới à?"

Vân Tiểu Yêu chỉ gật đầu.

Người kia thấy y đáp lại thì hỏi tiếp: "Ở đâu tới thế?"

"Thanh Hà huyện."

Người kia nghe xong thì hiểu: "Ồ, bên ấy vẫn hạn hán à?"

Vân Tiểu Yêu lại gật đầu.

"Vậy vất vả rồi, sau này là hàng xóm rồi, nhớ giúp đỡ nhau nhé."

Có lẽ thôn Tống gia khác với Thanh Khê thôn, ở đây con người rất thân thiện hiếu khách. Như Tống Duẫn, như người vừa rồi.

"Cảm ơn ngươi."

"Không có gì, ngươi bận đi."

Vân Tiểu Yêu lại tiếp tục gánh nước. Hai mẹ con qua lại không biết bao nhiêu chuyến, rốt cuộc cũng gánh đầy hai chum nước lớn ở nhà mới, thùng gỗ và nồi nấu nước cũng đầy nước. Từng chịu cảnh thiếu nước nên hai người không hẹn mà cùng yên tâm khi thấy nước đầy ắp.

Nghỉ ngơi một lát, Phương Thúy Trân đi nhóm bếp đun nước, trong nhà vẫn còn ít củi, nhưng có củi mà không có đá đánh lửa thì cũng vô dụng: "Đá lửa để quên ở khách đ**m rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!